Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi
***
Biết đó là Quân Kỳ Ngọc, nụ cười trên mặt Tống Lễ Khanh dần biến mất, y đẩy Quân Kỳ Ngọc ra.
Hai tay Quân Kỳ Ngọc trống không, lòng chợt đau nhói, nhất thời quên thu tay về, cứng ngắc ở giữa không trung.
“Lễ Khanh, ngươi có khỏe không?”
Niềm vui mất rồi mà lại tìm thấy, lớn hơn sự thờ ơ của Tống Lễ Khanh.
Quân Kỳ Ngọc kìm nén chua xót trong lòng, hắn không thể tưởng tượng, một người bị mù như Tống Lễ Khanh làm thế nào có thể phiêu bạt từ kinh thành Cảnh Quốc đến vương đô Lâu Lan, trong thời gian này y chịu bao nhiêu khổ cực, chịu bao nhiêu bắt nạt, Quân Kỳ Ngọc không dám nghĩ.
“Điện hạ yên tâm.”
Tống Lễ Khanh dựa lưng vào vách tường, co người lại, khẽ mở miệng.
“Tạm thời chưa chết được.”
Quân Kỳ Ngọc nhìn y, ấn đường hiện lên vẻ lo lắng nhàn nhạt.
“Lễ Khanh, ngươi đừng như vậy, ta tìm ngươi tìm rất vất vả……”
“Tìm ta? Tìm ta làm gì?”
Tống Lễ Khanh dùng thái độ chế nhạo chống lại Quân Kỳ Ngọc.
Quân Kỳ Ngọc giọng thành khẩn nói: “Ta rất lo lắng cho ngươi. Mấy tháng nay, ta không ngày nào có thể ngủ an giấc. Lễ Khanh, có lẽ giờ ta nói gì ngươi cũng không tin, ta không thể sống thiếu ngươi, ta thật sự rất yêu ngươi……”
“Tuyệt đối không cần.” Tống Lễ Khanh cắt ngang lời thổ lộ của hắn, “Đa tạ ân cứu mạng của điện hạ, ta cái gì cũng không có, không biết nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa/3506164/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.