Biết đó là Quân Kỳ Ngọc, nụ cười trên mặt Tống Lễ Khanh dần biến mất, y đẩy Quân Kỳ Ngọc ra.
Hai tay Quân Kỳ Ngọc trống không, lòng chợt đau nhói, nhất thời quên thu tay về, cứng ngắc ở giữa không trung.
“Lễ Khanh, ngươi có khỏe không?”
Niềm vui mất rồi mà lại tìm thấy, lớn hơn sự thờ ơ của Tống Lễ Khanh.
Quân Kỳ Ngọc kìm nén chua xót trong lòng, hắn không thể tưởng tượng, một người bị mù như Tống Lễ Khanh làm thế nào có thể phiêu bạt từ kinh thành Cảnh Quốc đến vương đô Lâu Lan, trong thời gian này y chịu bao nhiêu khổ cực, chịu bao nhiêu bắt nạt, Quân Kỳ Ngọc không dám nghĩ.
“Điện hạ yên tâm.”
Tống Lễ Khanh dựa lưng vào vách tường, co người lại, khẽ mở miệng.
“Tạm thời chưa chết được.”
Quân Kỳ Ngọc nhìn y, ấn đường hiện lên vẻ lo lắng nhàn nhạt.
“Lễ Khanh, ngươi đừng như vậy, ta tìm ngươi tìm rất vất vả……”
“Tìm ta? Tìm ta làm gì?”
Tống Lễ Khanh dùng thái độ chế nhạo chống lại Quân Kỳ Ngọc.
Quân Kỳ Ngọc giọng thành khẩn nói: “Ta rất lo lắng cho ngươi. Mấy tháng nay, ta không ngày nào có thể ngủ an giấc. Lễ Khanh, có lẽ giờ ta nói gì ngươi cũng không tin, ta không thể sống thiếu ngươi, ta thật sự rất yêu ngươi……”
“Tuyệt đối không cần.” Tống Lễ Khanh cắt ngang lời thổ lộ của hắn, “Đa tạ ân cứu mạng của điện hạ, ta cái gì cũng không có, không biết nên báo đáp phần ân tình này như thế nào?”
“Ngươi không cần báo đáp.”
Quân Kỳ Ngọc còn muốn nói gì đó, Tống Lễ Khanh lại chặn lời hắn.
“Vậy coi như chúng ta huề nhau, không ai nợ ai.”
Lúc này, Ô Nhĩ Thiện đang quan sát tình hình bên ngoài, biết người tràn ngập lệ khí này là Thái tử Cảnh Quốc, cũng may Tống Lễ Khanh giống như xa cách với hắn, hắn ta liền thoáng yên tâm, đánh bạo tiến vào quỳ xuống.
“Thái tử điện hạ, thần muốn tố cáo tiện nhân này, y, y dám trộm hậu duệ hoàng thất Cảnh Quốc, còn nói sẽ để hoàng thế tử của ngài nhận giặc làm cha, sau khi nuôi lớn, bày mưu để phụ tử hai người tàn sát. Vừa nghe thấy tâm tư ác độc của tiện nhân này, thần liền không nhịn được ra tay động thủ với y, trừng phạt dạy dỗ y một phen.”
“Hoàng thế tử……”
Quân Kỳ Ngọc nghe xong thì mơ hồ, hắn lấy đâu ra một hoàng thế tử vậy.
“Ồ, theo lời ngươi nói, ngươi đánh y là để chút giận thay ta?”
Ô Nhĩ Thiện gật đầu điên cuồng nói: “Đúng vậy, thần gặp y ở Gia Dục Quan, y nói y muốn vượt biên Cảnh Quốc, sẵn sàng làm nô lệ hầu hạ cho thần. Lúc đó, thần bị vẻ đáng thương của y đánh lừa. Sau mới biết, đứa bé này là hoàng thế tử của ngài, thần khiếp sợ vô cùng, đang định trả lại tiểu thế tử cho ngài thì ngài đã tìm tới cửa.”
“Làm nô lệ? Y nói như vậy?” Quân Kỳ Ngọc mặt không biểu cảm hỏi.
Ô Nhĩ Thiện khẳng định nói: “Đúng là như vậy, y còn…… Còn không biết xấu hổ quyến rũ thần. Từ kinh thành Cảnh Quốc chạy đến Lâu Lan, không biết y đã hiến thân cho biết bao nhiêu đàn ông.”
“Vậy thì ta nên cảm ơn ngươi thật hậu hĩnh rồi.”
Quân Kỳ Ngọc nhàn nhạt nói, đôi mắt sâu thẳm lộ ra sự lạnh lùng sắc bén.
Nói ngắn ngủn mấy câu, hắn đã biết Ô Nhĩ Thiện gian trá xảo quyệt, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, tâm tính của Tống Lễ Khanh thế nào, Quân Kỳ Ngọc chẳng lẽ không biết?
Y phẩm chất thư sinh, không rành đối nhân xử thế, mắt lại mù, đụng phải người như Ô Nhĩ Thiện, sao có thể đấu lại?
Ô Nhĩ Thiện dập đầu một cái.
“Điện hạ nói quá lời rồi, thần không phải muốn tìm ngài để đòi thưởng, hà, có điều…… Có điều mười vạn lượng tiền thưởng ngài đã bố cáo kia, khụ khụ……”
Quân Kỳ Ngọc mỉm cười, chỉ là nụ cười này còn sắc bén hơn cả lưỡi dao lóe sát khí.
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn đứa bé đang khóc trên giường.
“Đây là hoàng thế tử ngươi tìm giúp ta.”
Ô Nhĩ Thiện chủ động tranh công nói: “Dạ, tiểu thế tử bị tiện nhân kia nuôi bữa đói bữa no, thậm chí ngay cả sữa cũng chưa được uống. May mắn dọc đường gặp thần, thần chăm sóc tiểu thế tử rất chu đáo, ngày nào cũng tự mình đút sữa lạc đà cho tiểu thế tử, ngài xem tiểu thế tử trắng mập không?”
Quân Kỳ Ngọc không kiên nhẫn nghe hắn ta nói nhảm nữa.
“Vết thương trên người y đều là do ngươi đánh?”
“Loại người phản bội điện hạ như y, đáng bị đánh chết!” Ô Nhĩ Thiện căm giận nói.
“Ồ.”
Ánh mắt lạnh lùng của Quân Kỳ Ngọc rơi xuống người Ô Nhĩ Thiện, giống như nhìn một người chết.
“Ngươi tìm người trở về giúp ta, ta sẽ thưởng mười vạn lượng hoàng kim cho ngươi, ngươi cầm số tiền này, xuống âm phủ tiêu đi….”
Lời còn chưa dứt, tay Quân Kỳ Ngọc đã đặt lên kiếm ở bên hông.
Một ánh đao xẹt qua mặt Ô Nhĩ Thiện, hắn ta không nhìn thấy động tác giơ kiếm của Quân Kỳ Ngọc, chỉ là trước mắt bỗng đảo lộn, cho đến khi đầu rơi xuống đất, máu mới phun ra.
Bốn phía một mảnh tĩnh mịch.
“Người chết vì tiền chim chết vì mồi.”
Quân Kỳ Ngọc mắt cũng không chớp, dùng xác Ô Nhĩ Thiện lau sạch vết máu trên thân kiếm, sau đó mới thu kiếm lại.
Lúc này đám người hầu của Ô Nhĩ Thiện mới biến sắc, hoảng sợ hét lên.
“Quân Kỳ Ngọc……” Bùi Tinh Húc cũng chấn động vô cùng, “Sao ngươi có thể tùy ý giết người như vậy?”
Quân Kỳ Ngọc không dao động.
“Đừng nói hắn làm Lễ Khanh bị thương, dựa vào cái miệng dơ bẩn của hắn, cũng đủ để hắn chết một ngàn lần rồi.”
Bùi Tinh Húc cau mày nói: “Ta biết, dù sao đây cũng là vương đô, hơn nữa Ô Nhĩ Thiện vừa được ta phong tước vị, hắn vi phạm pháp lệnh, ta sẽ giải hắn trở về thẩm vấn định tội sau.”
“Ta không chờ được.”
Khí thế sát phạt trên người Quân Kỳ Ngọc, khi nhìn về phía Tống Lễ Khanh mới dần biến mất sạch sẽ.
Tống Lễ Khanh nghe thấy mọi thứ, đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
“Tinh Húc……”
Bùi Tinh Húc không chìm đắm vào buồn phiền nữa, chủ động lên tiếng.
“Lễ Khanh, ta tới chậm.”
Tống Lễ Khanh vừa nghe thấy giọng nói này, hàng mày hơi nhíu lại của y lập tức dãn ra, mắt tuy rằng vẫn mù mờ, nhưng trong đó lại hiện lên một tia mừng rỡ.
“Tinh Húc!”
Tinh Húc……
Quân Kỳ Ngọc nghe thấy y gọi như vậy, trái tim giống như bị nện một nhát búa nặng nề.
Y gọi thân mật tha thiết như vậy.
Nhưng rõ ràng trước kia Tống Lễ Khanh từng gọi hắn như thế, y gọi hắn là Kỳ Ngọc, chưa bao giờ gọi hắn là Thái tử điện hạ, nhưng hôm nay, hắn chỉ còn lại hai từ “Điện hạ” đầy xa cách.
Ngược lại, Bùi Tinh Húc thay thế vị trí vốn thuộc về hắn.
Khoảnh khắc tiếp theo, Quân Kỳ Ngọc nhìn thấy Tống Lễ Khanh và Bùi Tinh Húc ôm chặt lấy nhau, mày hắn nhướng lên.
Bùi Tinh Húc đầy áy này nói với Tống Lễ Khanh.
“Xin lỗi, ngươi gặp nguy hiểm ở vương đô Lâu Lan, mà ta lại không phát hiện ra, đến chậm mất.”
“Không sao, mặc dù trải qua chút khó khăn, nhưng ta vẫn gặp được ngươi.” Tống Lễ Khanh vui vẻ nói, “Không tính là vất vả.”
Bùi Tinh Húc vẫn tự trách nói: “Nếu ta cẩn thận hơn, ngươi đã không phải chịu khổ như vậy. Lễ Khanh, sao ngươi lại một mình chạy đến Lâu Lan chứ?”
“Trời xui đất khiến, trở về ta từ từ kể cho ngươi nghe.”
Tống Lễ Khanh sờ soạng đến mép giường, bế Quan Sinh lên, Quan Sinh khóc một trận, ngoại trừ trên mặt còn có nước mắt thì không chỗ nào bị thương cả. Tống Lễ Khanh sờ khuôn mặt non nớt mịn màng của nó, Quan Sinh giống như nhận ra y, bắt lấy đầu ngón tay của y, phát ra tiếng ê a khe khẽ.
“Ngươi xem, không phải một mình ta, còn có nó, nó gọi là Quan Sinh, mẹ nó là ân nhân cứu mạng của ta.” Tống Lễ Khanh ôm cho Bùi Tinh Húc xem, “Thật ra, đến tận bây giờ ta cũng không biết nó trông như thế nào, ngươi nói cho ta nghe đi.”
“Nó à……Đôi mắt vừa to vừa sáng, tai nhỏ, mũi nhỏ, cái miệng cũng nhỏ, lớn lên trông có hơi giống ngươi.”
Bùi Tinh Húc đưa tay chọt mũi đứa bé.
Tuy hắn không biết tại sao bên cạnh Tống Lễ Khanh lại có thêm một đứa bé, nhưng thấy Tống Lễ Khanh gần gũi như vậy, có lẽ y rất yêu quý nó.
Tống Lễ Khanh ngàn dặm xa xôi mang theo một đứa bé đến Lâu Lan, khẳng định chịu rất nhiều khổ cực.
“Ngươi thích nó không?” Tống Lễ Khanh hỏi.
“Ngươi thích thì ta cũng thích.” Bùi Tinh Húc khoác tay lên vai Tống Lễ Khanh, “Lễ Khanh, nơi này không nên ở lâu, ta dẫn ngươi trở về vương cung, vết thương trên người ngươi cần được xử lý.”
“Được.”
Bùi Tinh Húc cởi áo choàng của mình xuống, khoác lên người y, ôm vai y đi ra ngoài.
Ánh mắt Quân Kỳ Ngọc nhìn theo, hắn mở miệng, đột nhiên cảm thấy mình giống như một người thừa.
Tống Lễ Khanh đứng bên cạnh Bùi Tinh Húc, trong tay lại ôm một đứa bé, hình ảnh này hài hòa và đẹp đẽ biết bao, mình chỉ biết đánh đánh giết giết, có vẻ không ăn nhập.
Nhưng Quân Kỳ Ngọc không phải là người dễ dàng chịu thua, hắn cưỡi ngựa theo sau suốt cả đoạn đường trở về vương cung.
Tống Lễ Khanh xử lý vết thương xong, vào tẩm điện của Bùi Tinh Húc.
Quân Kỳ Ngọc đứng ở bên ngoài, lòng nóng như lửa đốt, cũng may không bao lâu Bùi Tinh Húc liền ra, làm hắn dễ chịu một ít.
“Y ngủ rồi sao?”
Quân Kỳ Ngọc chủ động bước tới hỏi.
Bùi Tinh Húc gật đầu, Quân Kỳ Ngọc liền thẳng tắp xông vào trong, Bùi Tinh Húc duỗi tay ngăn hắn lại.
Quân Kỳ Ngọc hàm chứa thù địch nói: “Ngươi đừng tưởng y tạm thời tín nhiệm ngươi, ngươi liền có tư cách cản ta. Y chỉ là nhất thời không tha thứ cho ta……”
Lần này Bùi Tinh Húc cũng không nhượng bộ.
“Cả thể xác và tinh thần y đều mệt mỏi, lúc này nên nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ta muốn đi vào trông nom y.” Quân Kỳ Ngọc cố chấp nói.
“Ngươi đừng đi quấy rầy y, y mới có thể ngủ an giấc.”
Bùi Tinh Húc không chịu cho đi, Quân Kỳ Ngọc liền xông vào, Bùi Tinh Húc chưa từng học võ, sao ngăn được người cậy mạnh như Quân Kỳ Ngọc.
“Quân Kỳ Ngọc, ngươi quên đánh cược giữa hai chúng ta rồi sao?” Bùi Tinh Húc mở miệng nói.
Quân Kỳ Ngọc dừng lại, xoay người hỏi: “Nếu ta không quên thì sao, chúng ta tìm thấy y cùng một lúc, ta không thua.”
“Ngươi đừng quên, là ta tìm được nơi ở của Ô Nhĩ Thiện.”
“Vậy thì sao? Ngay cả chữ của Lễ Khanh ngươi cũng không nhận ra, còn không biết xấu hổ nói mình thắng?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt rực lửa, ai cũng không chịu thua.
“Được.”
Giằng co không bao lâu, Bùi Tinh Húc đành phải thoáng nhượng bộ.
“Chúng ta tranh tới tranh lui cũng không có ý nghĩa gì, không bằng để Lễ Khanh tự mình chọn, thế nào?”
“Ngươi thật đúng là đê tiện.”
Đây là điểm thiếu tự tin của Quân Kỳ Ngọc, hắn ta biết hiện tại Tống Lễ Khanh đang ghét hắn, thấy thế nào hắn cũng không có phần thắng.
“Ngươi sợ sao?” Bùi Tinh Húc lộ vẻ châm chọc nói, “Ngươi đã thua từ lâu rồi, không phải à? Ở kinh thành Cảnh Quốc ngươi đã mất Lễ Khanh, Quân Kỳ Ngọc, ngươi là thiên chi kiêu tử, nhưng chưa chắc mọi chuyện đã theo như ý muốn của ngươi.”
“Bùi Tinh Húc, ngươi không cần khiêu khích ta, ta sẽ không bị ngươi lừa.”
Quân Kỳ Ngọc cười lạnh một tiếng.
Bùi Tinh Húc hơi bất ngờ, với tính tình bốc đồng của Quân Kỳ Ngọc, hắn chỉ cần hơi khiêu khích lòng hiếu thắng của Quân Kỳ Ngọc, Quân Kỳ Ngọc sẽ đồng ý ngay.
“Chà, sĩ biệt tam nhật, quát mục tương khán*, ngươi thật sự đã thay đổi rất nhiều, biết bình tĩnh rồi.”
(*) Sĩ biệt tam nhật, quát mục tương khán – 士 别三日, 当刮目相看: xuất xứ từ Tam Quốc Diễn Chí, ý nói “Ba ngày không gặp, phải thay đổi cách nhìn.” Chỉ sự tiến bộ của một người sau một thời gian không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác.
Quân Kỳ Ngọc tiến lên trước một bước, hung dữ nhìn chằm chằm Bùi Tinh Húc.
“Ta không chỉ bình tĩnh, còn có thể dốc hết toàn lực, vì Lễ Khanh, gì ta cũng không cần!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]