Editor: Thùy Thanh – Beta: Vĩnh Nhi
***
Tống Lễ Khanh cả ngày đều thấp thỏm không yên.
Y nghe tiếng Quan Sinh uống sữa lạc đà mới cảm thấy an tâm một chút.
Quan Sinh ăn no, liền vô tâm lăn ra ngủ, hơi thở đều đều.
Tiếng cửa bị đá tung khiến đứa bé thức giấc, Quan Sinh khóc lên, Tống Lễ Khanh lo lắng ôm lấy nó, vỗ vỗ tã lót, nhẹ giọng dỗ dành.
“Không sao… không sao…”
Ô Nhĩ Thiện hùng hổ xông vào, cầm roi ngựa trên tay, lập tức bắt lấy Tống Lễ Khanh.
“Khốn kiếp, ngươi dám lừa ông đây!”
Tống Lễ Khanh biết có mưu kế chắc chắn có rủi ro, hiển nhiên hôm nay đã thất bại.
Bây giờ Ô Nhĩ Thiện lửa giận ngút trời nhất định là tới tìm y tính sổ.
Tống Lễ Khanh bị hắn ta kéo ngã xuống đất, y ôm Quan Sinh trong lồng ngực bảo vệ nó, tuy không bị thương nhưng tiếng khóc của Quan Sinh ngày càng lớn.
Ô Nhĩ Thiện vung roi lên, quất lên người Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh vội vàng ôm sát Quan Sinh vào người, cổ y bị đánh trúng, da thịt rách ra.
“Ngươi viết bức thư pháp kia, cố ý để lại một câu đúng không? May là ta nhanh trí chối bỏ trách nhiệm, Vương của ta đại nhân đại lượng, nếu không hôm nay ta đã bị ngươi lừa rồi! Khốn nạn, hôm nay ông đây đánh chết ngươi!”
Tiếng roi xé gió vang lên, Tống Lễ Khanh cảm thấy chân mình đau rát, may là quần áo mùa đông khá dày, nếu không chỉ một roi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa/3506163/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.