Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

“Đời này kiếp sau không gặp lại là có ý gì?” Quân Kỳ Ngọc lẩm bẩm nói, “Đời này kiếp sau không gặp lại là có ý gì chứ?!”

Đây là lời thề, lời nguyền tàn nhẫn nhất.

“Y định trốn đi? Cả đời không gặp lại ta nữa sao? Đời này…… Đời này còn dài như vậy, tại sao phải nói cả chuyện kiếp sau?”

Quân Kỳ Ngọc không hiểu dụng ý của Tống Lễ Khanh.

Nhưng hắn càng bất an.

Hắn tựa hồ cảm giác được Tống Lễ Khanh đang giấu hắn chuyện gì đó, nhưng hắn không nghĩ ra, sao y có thể nói ra lời như vậy? Cho dù Tống Lễ Khanh rời khỏi hắn, y có thể trốn được một lúc, làm sao có thể trốn được cả đời?

Quân Kỳ Ngọc không thể ngồi yên được nữa, hắn phải đi tìm Tống Lễ Khanh.

Dù có muộn thế nào, hắn cũng muốn gặp trực tiếp Tống Lễ Khanh.

Phủ Kỳ Lân cách phủ Đại tướng quân không xa, Quân Kỳ Ngọc không tin Tống Lễ Khanh còn có thể trốn đi đâu.

Cho dù là chân trời góc biển, hắn cũng có thể tìm được, huống chi chỉ là ở kinh thành.

Quân Kỳ Ngọc chạy thẳng đến trước cửa phủ Đại tướng quân, nhảy xuống ngựa, xông thẳng vào nhưng bị thị vệ gác cửa ngăn lại.

“Chủ nhân không có lệnh mời khách vào phủ, mời ngài trở về cho!”

“Vậy ngươi đi thông báo đi.”

Thị vệ gác cửa không chút nhượng bộ, nói: “Chủ tử nói, ai tới cũng không cần thông báo.”

Khắp thiên hạ này, Quân Kỳ Ngọc hắn có chỗ nào mà không đi được? Lại một mực bị chặn lại ở bên ngoài Tống phủ. Vốn trong lòng hắn đã vội, bị cản mãi cũng bực.

“Ngươi có biết ta là ai không?”

Thị vệ gác cửa đúng mực.

“Chính vì biết ngài là ai nên mới không thể cho qua được.”

“Tại sao? Tống tướng quân bảo ngươi ngăn cản ta?”

Khí thế Quân Kỳ Ngọc hơi giảm xuống, dẫu sao trước kia ở Tây Vực, Tống Thanh cũng chiếu cố hắn rất nhiều, mà mình lại xử oan cho ông, bắt ông bỏ tù, nếu Tống Thanh không muốn gặp hắn, hắn cũng có thể hiểu được.

Thị vệ gác cửa lại nói: “Là công tử nhà chúng ta nói.”

Cuống lưỡi Quân Kỳ Ngọc có chút cay đắng.

“Lễ Khanh y đúng là một chút cũng không niệm tình cũ mà…..Nếu như ta nhất định muốn xông vào, các ngươi ngăn được ta sao?”

Hai thị vệ gác cửa đồng loạt rút binh khí ra, nhắm thẳng Quân Kỳ Ngọc.

“Chúng ta là người trong trong quân đội, quân lệnh như núi, cho dù ngài có là Thái tử gia, cũng đành đắc tội, dù thế nào đầu cũng rơi xuống đất.”

Quân Kỳ Ngọc ở trong quân doanh nhiều năm, trong lòng ít nhiều khâm phục những người tuân thủ nghiêm ngặt quân lệnh, nảy sinh ý muốn rút lui.

Hơn nữa, hắn đã phải trả giá đắt cho sự lỗ mãng của mình.

Lẽ nào lần này còn muốn giẫm lên vết xe đổ sao?

“Được, ta không làm khó các ngươi nữa, nhưng phiền các ngươi thông báo một tiếng, nói Quân Kỳ Ngọc từng tới đây.”

Quân Kỳ Ngọc thúc ngựa quay đầu, nhưng hắn đâu phải là người bỏ cuộc dễ dàng như vậy?

Từ nhỏ hắn đã có nhiều chủ ý, ở trong mắt hắn không có chuyện gì là khó hết.

Mặc dù hơi nhếch nhác một chút, nhưng nhìn thấy Tống Lễ Khanh, mới là quan trọng nhất.

Quân Kỳ Ngọc thân pháp nhanh nhẹn, đối với hắn mà nói, bức tường viện cao một trượng* giống như bước trên mặt đất bằng phẳng, hắn vào thẳng hậu viện phủ Đại tướng quân, đi vài vòng thì tìm được chỗ ở của Tống Lễ Khanh.

(*) 1 trượng Trung Hoa = 3,33 mét

Tống Lễ Khanh nằm trên ghế thái sư, trăng tròn treo cao sáng tỏ, dưới ánh trăng, y đẹp mê người, khuôn mặt trầm tĩnh thanh tú, ngay cả tiên nữ trên cung trăng cũng kém ba phần.

Trái tim Quân Kỳ Ngọc hơi rung động.

Không biết vì sao, Tống Lễ Khanh ở xa, so với trước kia ở bên cạnh Quân Kỳ Ngọc, tựa như minh diễm hơn rất nhiều, Quân Kỳ Ngọc dường như mới phát hiện, hóa ra y hấp dẫn người khác như vậy.

Nhưng mà hắn không thể đến gần.

Trong sân nhỏ, ngoài Tống Lễ Khanh, còn có một người khác.

Tề Mạc bưng một bát thuốc, đặt vào tay Tống Lễ Khanh.

Tống Lễ Khanh miễn cưỡng nhận lấy.

“Có thể không uống thuốc này không? Đắng lắm.”

Giọng Tống Lễ Khanh ôn hòa, lại mang theo chút nũng nịu như trẻ con.

Quân Kỳ Ngọc chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu như vậy từ y, lúc y ở bên cạnh mình, thường nghiêm trang, hoặc là dè dặt.

Lúc này, y muốn làm gì thì làm, không cần phải lấy lòng ai cả.

Quân Kỳ Ngọc nhất thời lại có chút ghen tị với Tề Mạc, người đứng trước mặt Tống Lễ Khanh lẽ ra phải là hắn.

Tề Mạc quả quyết nói: “Không được, không uống thuốc mắt ngươi sao có thể khỏi được?”

“Khỏi hay không thì sao?” Tống Lễ Khanh bưng chén thuốc nói, “Có một số người, ta thà không nhìn thấy.”

Y muốn ám chỉ ai, không cần nói cũng biết.

“Được rồi, không gặp nữa là được mà.” Tề Mạc nói.

“Đúng vậy, giờ ta muốn làm gì thì làm, không muốn gặp liền không gặp!”

Tống Lễ Khanh cười tiêu sái.

Tề Mạc giục y: “Vậy ngươi mau uống đi, để thuốc nguội sẽ mất công hiệu…… Còn không uống nữa, ta bón cho ngươi đó.”

Quân Kỳ Ngọc trốn ở trong bóng tối, trái tim bỗng treo lên, thậm chí có chút tức giận, muốn xông ra mắng Tề Mạc, hiểu thế nào là có chừng mực không hả.

Nhưng hắn lại tự an ủi mình, Tề Mạc có tâm tư này không có nghĩa là Tống Lễ Khanh sẽ chấp nhận, Tống Lễ Khanh luôn độc lập và tự chủ, với lại y cũng đã vạch rõ ranh giới với Tề Mạc.

Tống Lễ Khanh nghiêng đầu, chỉ nghe thấy y nói: “Vậy ngươi bón ta đi.”

Quân Kỳ Ngọc như bị sét đánh, thiếu chút nữa chân đạp hụt, ngã xuống khỏi tường cao.

Tống Lễ Khanh giật giật ngón tay nói: “Giờ tay ta vừa đau mắt lại mù, không muốn làm vãi thuốc ngươi cực khổ sắc mất hai canh giờ, thế thì lãng phí tâm huyết của ngươi lắm.”

“Được.”

Tề Mạc vui mừng khôn xiết, ngồi xuống đối diện Tống Lễ Khanh, cầm lấy chén thuốc, múc một thìa bón vào miệng Tống Lễ Khanh.

“Hiếm thấy ngươi dựa vào ta một lần.” Tề Mạc nói.

“Trước kia ta luôn trói buộc bản thân, giờ muốn buông thả một chút.”

Tống Lễ Khanh vừa nói, vừa cau mày vì thuốc đắng.

Thấy thế, Tề Mạc bẻ một miếng bánh ngọt nhỏ từ phong giấy trên bàn, đút cho Tống Lễ Khanh.

Vị ngọt tan trên đầu lưỡi, Tống Lễ Khanh ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt.

“Là bánh hoa quế.”

“Ừ, năm nay hoa quế phát triển rất tốt, nở rộ khắp nơi trong kinh thành, tỏa ra mùi thơm đầy trời, người Liên Hương Lâu nói, năm nay dùng hoa quế mới hái làm, ăn cho tươi.”

Tề Mạc nói chuyện này với y, cũng là muốn khuyên bảo tâm trạng của y một chút.

Tống Lễ Khanh ngầm hiểu.

“Mùi vị rất ngon…… Tiếc là lúc hoa nở rộ ta còn ở phủ Kỳ Lân, giờ chắc hoa tàn rồi nhỉ?”

Tề Mạc vội vàng nói: “Vậy thì chờ sang năm.”

“Sang năm……” Tống Lễ Khanh gật đầu đồng ý, “Được.”

Quân Kỳ Ngọc nhìn bọn họ ngươi một lời ta một lời, thì thì thầm thầm, lửa ghen bùng lên.

Hắn không có tư cách gì để tức giận, nhưng nghẹn chết hắn rồi.

Suy cho cùng, chuyện Tống Lễ Khanh hòa ly hắn mới xảy ra ngày hôm qua, nói không chừng Quân Kỳ Ngọc thành tâm nhận sai sửa đổi, Tống Lễ Khanh sẽ đồng ý hồi tâm chuyển ý.

Thế mà Tề Mạc tới rất nhanh, quả là tận dụng mọi cơ hội…..

Tề Mạc lại bón Tống Lễ Khanh một ngụm thuốc, nói: “Hay là, hay là không đợi sang năm, phong cảnh hoa mai trong kinh thành cũng rất đẹp, đợi tuyết rơi, ta dẫn ngươi đi ngoại ô ngắm hoa mai.”

“Phụt……”

Tống Lễ Khanh bật cười.

“Tên ngốc to con, ngươi không cần cẩn thận vậy đâu, làm như ta sẽ chết ngay ấy.”

Tề Mạc không giỏi ăn nói, đặc biệt là càng vội càng vấp.

“Ý……Ý ta là……Ta lo lắng ngươi sẽ nản lòng khi rời khỏi điện hạ.”

Tống Lễ Khanh nuốt ngụm thuốc cuối cùng, vị thuốc đắng kích thích dạ dày y, co rút liên hồi, mất một lúc y mới mở miệng nói.

“Sao có thể? Ta mới không đòi chết đòi sống vì hắn nữa.”

Tề Mạc nhìn vết thương trên cánh tay y, trách cứ nói: “Hôm nay ngươi còn tự làm mình bị thương như vậy, người đau chính là ngươi, Thái tử điện hạ hắn…… Hắn chưa chắc đã coi trọng.”

“Nếu có một người từng tiến vào lòng ngươi, muốn quên hắn, ngươi phải chịu nỗi đau khắc cốt ghi tâm……Bằng không, ngươi sẽ để lại cho mình một niệm tưởng, có nỗi đau hôm nay, liền lúc nào cũng nhắc nhở ta đừng giẫm lên vết xe đổ.”

Giọng Tống Lễ Khanh trong trẻo lạnh lùng, mà lại có vẻ rất kiên quyết.

“Lễ Khanh, ta…… Ta nhất định sẽ tìm ra cách chữa trị cho ngươi, ngươi nhất định phải sống thật khỏe mạnh, hứa với ta, được không?”

Tề Mạc nước mắt lưng tròng, nhưng lại nhanh chóng lau đi, cố gắng làm cho giọng nói bình thường.

“Ừ.”

……

Tề Mạc từ phủ Đại tướng quân đi ra, trong lòng vẫn còn sầu muộn, tay xách hộp thuốc, bước đi uể oải, thiếu chút nữa đâm phải người đối diện.

Tề Mạc thấy là Quân Kỳ Ngọc, kinh ngạc một chút.

“Thái tử điện hạ, cũng…… Cũng ra ngoài ngắm trăng sao?”

Quân Kỳ Ngọc trên mặt không có biểu cảm gì, đôi mắt đen láy lạnh lùng đến đáng sợ.

Hắn phớt lờ lời nói của Tề Mạc, chỉ nói: “Sao ngươi lại nói ‘sống thật khỏe mạnh’?”

“Sống thật khỏe mạnh cái gì?”

Tề Mạc không giấu được chuyện trong lòng, trên mặt lập tức lộ ra sự hoảng loạn.

“Có phải Thái tử điện hạ uống say rồi không?”

Quân Kỳ Ngọc biết hắn đang che giấu điều gì đó.

“Lời ngươi vừa nói với Tống Lễ Khanh ở phủ Đại tướng quân, rốt cuộc là có ý gì? Y bị bệnh sao? Bệnh gì? Tại sao ngươi không nói cho ta biết? Lễ Khanh, y cũng không nói cho ta……”

Tề Mạc không biết Quân Kỳ Ngọc trốn ở đâu nghe lén bọn họ nói chuyện, nhưng hàng loạt câu hỏi này đã khơi dậy sự oán giận tích tụ trong lòng hắn.

“Tại sao y phải nói cho ngươi biết?”

Giọng điệu Tề Mạc không còn cung kính nữa, chỉ cần nghĩ lại những gì Tống Lễ Khanh đã phải chịu đựng mấy ngày qua, hắn liền hận Quân Kỳ Ngọc.

“Ta là người……Người bên gối y.” Quân Kỳ Ngọc nói với vẻ kém tự tin hơn trước.

“Ha.”

Tề Mạc giống như nghe được chuyện cười, lạnh lùng cười một tiếng.

“Thì ra Thái tử điện hạ cũng biết, ngài là người bên gối y, là người mà y yêu, là người y giao phó cả đời ư?” Tề Mạc hỏi vặn lại, “Vậy y bị bệnh, ngài sớm chiều làm bạn bên y, tại sao lại không biết chứ? Còn cần một người ngoài như ta nói cho ngài biết sao?”

Quân Kỳ Ngọc chột dạ nói: “Ta không biết! Ta cho là thân thể y có hơi yếu ớt…..”

“Bởi vì ngươi không yêu y.” Tề Mạc trả lời thay hắn, “Bằng không, làm sao ngươi không phát hiện, một khi y bị thương, vết thương rất khó lành lại? Làm sao không nhìn ra tinh thần và thể lực y không giống như trước? Làm sao không nhìn ra y ngày một gầy đi? Hiện tại y….Bị ngươi hành hạ đến còn giống như một người sống sao?”

Quân Kỳ Ngọc chột dạ nhớ lại, nhưng lại nhớ lại rất nhiều sự thật mà hắn chưa từng để ý.

Hắn chưa từng để ý, vết máu sau mỗi lần hắn hành phòng thô bạo với Tống Lễ Khanh, cũng không để ý Tống Lễ Khanh ngày càng gầy đi, còn có ngày đó, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi của Tống Lễ Khanh.

Thực ra, hắn vốn có thể biết từ sớm, nếu hắn chịu quan tâm Tống Lễ Khanh nhiều hơn một chút.

Lồng ngực Quân Kỳ Ngọc như bị một tảng đá đè lên, ép hắn đến không thở nổi.

Càng biết nhiều sự thật, hắn càng cảm thấy mình mắc nợ Tống Lễ Khanh nhiều hơn.

Từng chuyện từng chuyện lăng trì hắn, phá vỡ lớp vỏ ngoài kiêu ngạo, đâm thẳng trái tim hắn.

“Tề Mạc…… Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc y bị bệnh gì? Ta có thể mời thần y giỏi nhất thiên hạ, tìm dược liệu quý nhất…”

“Bệnh huyết kiệt, không có thuốc chữa, chắc điện hạ không biết nhỉ? Lễ Khanh có thể sống đến ngày hôm nay, đều là do Lâu Lan Vương tử dùng chính mạng của mình đổi! Thái tử điện hạ không đi quấy rầy y, chính là phương thuốc trị liệu tốt nhất với y rồi.”

Cho nên y mới nói, kiếp sau cũng không cần gặp lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.