Chương trước
Chương sau
Editor: Thùy Thanh – Beta: Linh Nhi

***

Điện Thái Hòa lập tức lặng ngắt như tờ, không ai dám xui xẻo động đến Quân Kỳ Ngọc lúc này.

Huyền Đế tâm trạng cũng không tốt, chỉ là trải nhiều sóng gió, nên vẫn luôn trầm ổn.

Nhưng Quân Kỳ Ngọc tuổi trẻ khí thịnh, đem sự đau buồn mất mát coi là sự sỉ nhục, hắn đứng ở ngoài điện, không thể kiềm chế nổi bản thân.

“Tống Lễ Khanh…… Ngươi thật tàn nhẫn!”

Quân Kỳ Ngọc cắn răng, lòng tự trọng như bị giẫm đạp.

“Ngươi tốt nhất đừng tới cầu xin ta!”

Quân Kỳ Ngọc hừ một tiếng, quay trở lại trong triều.

Cả quá trình Tống Thanh luôn quan sát hành động của Tống Lễ Khanh, nhưng không một lời ngăn cản y.

Ông hiểu rõ tính tình của Tống Lễ Khanh nhất, tuy đơn thuần nhưng quật cường, luôn nghĩ cho người khác, chu toàn mọi việc, nếu không phải luôn bị oan ức, y sẽ không chết tâm mà đề nghị hòa ly.

Vì vậy, Tống Thanh để y tự chọn con đường của mình, thậm chí còn cảm thấy tự hào và vui mừng cho y, cuối cùng y cũng sống vì bản thân một lần.

Tống Thanh đứng ra, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, hôn nhân đại sự là chuyện ngươi tình ta nguyện, nếu hai đứa nhỏ muốn hòa ly, chúng ta cũng không thể ép buộc. Lễ Khanh cũng không hiểu lễ nghĩa, chuyện hòa ly có thể bàn bạc, lại muốn ầm ĩ trong triều, ngày mai thần sẽ đích thân dẫn y đến thỉnh tội với Hoàng Thượng, chỉ là đã phụ lòng yêu mến của hoàng thượng ……”

Huyền Đế và Tống Thanh là quân thần đã lâu, hiểu rõ về nhau, Tống Thanh cho Huyền Đế đủ tình cảm và thể diện, Huyền Đế cũng sẽ không giận chó đánh mèo Tống Lễ Khanh.

“Tống ái khanh quá lời, hiện tại vết thương Lễ Khanh còn chưa khỏi, nên ở nhà dưỡng thương, trẫm làm sao có thể trách y vô lễ.”

Huyền Đế đã nói như vậy, xem như là đã đồng ý hòa ly.

Quân Kỳ Ngọc lại không cam lòng.

“Tống tướng quân cần gì phải làm bộ làm tịch, cha con các ngươi một lòng, hôm nay y dám hòa ly với ta, chẳng lẽ không phải bị ngươi xúi giục sao?”

“Kỳ Ngọc.”

Huyền Đế nhìn Quân Kỳ Ngọc mất bình tĩnh, rất không hài lòng.

“Đại trượng phu cầm được thì buông được, ngay cả khi hôn nhân không thành, cũng phải cho đối phương thể diện, cũng là cho mình thể diện.”

Quân Kỳ Ngọc bị răn dạy, sự bất mãn trong lòng dần lộ ra.

“Phụ hoàng, con không muốn thể diện gì hết….con chỉ muốn……”

“Đủ rồi.”

Huyền Đế quát một tiếng, giọng nói uy nghiêm vang vọng điện Thái Hòa.

“Chuyện này cứ như vậy đi, bãi triều!”

Chúng thần thức thời, lập tức cúi đầu hành lễ bãi triều.

Quân Kỳ Ngọc đứng giữa đại điện trống không, vẻ mặt không chịu thua.

Huyền Đế biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.

“Trẫm tưởng trải qua một lần giáo huấn, ngươi có thể nhớ lâu hơn, ai ngờ ngươi còn làm càn, tự đắc! Từ hôm nay trở đi, ngươi lên triều không phải đứng trước mặt quan lại nữa, mỗi ngày quỳ bên ngoài điện Thái Hòa mà nghe!”

“Quỳ thì quỳ.” Quân Kỳ Ngọc kiêu ngạo không giảm, “Tại sao phụ hoàng cứ bảo vệ hai cha con Tống Lễ Khanh, rõ ràng là bọn họ……”

“Bởi vì người sai chính là ngươi.”

Huyền Đế cắt ngang lời hắn.

Câu nói này khiến Quân Kỳ Ngọc thoáng sững sờ, nửa đời trước, hắn chưa từng nghe qua những lời này, cũng không ai dám trách hắn sai.

Xung quanh toàn những người cung kính hắn, không làm bài có người thay hắn chịu phạt, nếu hắn phạm lỗi cũng sẽ có người tự động nhận lỗi thay.

Nhất là sau khi gặp Hồ Nô Nhi, hắn nịnh nọt tâng bốc khiến Quân Kỳ Ngọc càng thêm kiêu ngạo, Hồ Nô Nhi nói hắn là Thái tử Cảnh Quốc, tương lai thiên hạ sẽ là của hắn, mới mười mấy tuổi đã lập nên chiến công lớn, sau này nhất định là một hoàng đế tài giỏi hơn cả phụ hoàng của mình……

Kể từ đó, Quân Kỳ Ngọc liền không nghe lời người khác nữa.

“Con…… Con sai rồi sao?”

Lần đầu tiên, Quân Kỳ Ngọc tự xét lại chính mình, nhưng điều đó khiến hắn rất khó chịu.

Hơn nữa hắn mới là người bị vứt bỏ mà, trong lòng hắn cũng uất ức chứ?

“Phụ hoàng, Tống Lễ Khanh trước mặt nhiều người như vậy, nói hòa ly với con, không giữ cho con chút mặt mũi nào, con không nên tức giận sao? Con chỉ là…… Con chỉ là không muốn hòa ly thôi, con có làm gì sai chứ?”

Huyền Đế nghiêm khắc nói: “Ngươi sủng ái một tên nô lệ, ngày ngày hoang đường làm loạn, lạnh nhạt Tống Lễ Khanh, đối xử hà khắc sỉ nhục y, còn liên lụy đến gia tộc và cha y, ngươi đâu chỉ sai một lần. Người ta có ép dạ cầu toàn đến đâu, cũng có một ngày nản lòng, ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem, ngươi yêu y sao? Tình cảm trước kia của các ngươi, còn dư lại chút xíu nào không?”

“Yêu?” Quân Kỳ Ngọc không chắc chắn, vẻ mặt bối rối, “Ít nhiều thế nào…… Tóm lại, tóm lại là có, y không xấu như con nghĩ, con đang định tiếp tục sống chung với y.”

“Ngươi đâu phải yêu y, chẳng qua là ngươi chưa từng bị phản bội, chạm phải lòng tự trọng thôi.”

Huyền Đế một câu nói trúng.

Quân Kỳ Ngọc cảm thấy như kim đâm vào tim.

“Không…… Không phải!”

Quân Kỳ Ngọc kịch liệt phủ nhận.

Huyền Đế nhắc nhở hắn: “Nếu duyên phận bị chính ngươi cắt đứt, hậu quả ngươi tự gánh chịu, nếu ngươi ăn năn hối hận, may ra ngày nào đó gương vỡ lại lành.”

“Con…… Con không muốn ăn năn suy ngẫm gì cả, cái gì mà gương vỡ lại lành! Là y không cần con! Chỉ là một Tống Lễ Khanh…… Y cho mình là bảo bối gì hay sao? Không có y con không sống nổi chắc?!”

Quân Kỳ Ngọc trước sau không thể chấp nhận chuyện này, Tống Lễ Khanh dám ruồng bỏ hắn!

“Y muốn đi thì đi đi, cút thật xa! Con không thèm để ý một tên tàn dư tiền triều! Hai cha con họ đều bụng bồ dao găm!”

Trong mắt Huyền Đế có một tia gợn sóng.

“Những thứ này ngươi nghe được ở đâu?”

Quân Kỳ Ngọc lúc này mới biết mình đã lỡ lời.

“Là…… Là Hồ Nô Nhi, hắn ở Tây Vực gặp mẹ ruột Tống Lễ Khanh, là phi tần của hoàng đế tiền triều, con đã tra sổ ghi chép, Tống Lễ Khanh y chính là một tên nghiệt chủng, Tống Thanh lén nuôi dưỡng y, không phải muốn hại người thì là cái gì? Phụ hoàng, người về sau cũng phải đề phòng bọn họ.”

Huyền Đế nghe xong cũng không có tức giận, chỉ là trong đáy mắt hiện lên một chút cảm xúc phức tạp.

“Ngươi bởi vì thân thế của Tống Lễ Khanh, nên mới ôm thành kiến lớn với y như vậy? Thậm chí để y chịu khổ hình trong thiên lao?”

Quân Kỳ Ngọc thừa nhận nói: “Khi con mới biết chuyện này, con rất tức giận, cho là y hại người.”

Huyền Đế hồi lâu không nói lời nào, ông nhìn về nơi xa xăm, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó đã lâu, cười khổ một tiếng, thật lâu sau mới nhàn nhạt thở dài.

“Tội nghiệp đứa nhỏ này…… Ngược lại, là ta có lỗi với nó.”

“Phụ hoàng, người đang nói gì vậy?” Quân Kỳ Ngọc không hiểu.

Huyền Đế nói: “Lúc trước là trẫm bảo Tống Thanh nhận nuôi nó.”

Quân Kỳ Ngọc chết lặng.

Một tia sét xẹt qua đầu hắn, khiến hắn tê liệt và trống rỗng.

“Cái gì?”

Quân Kỳ Ngọc không thể chấp nhận, chính vì lý do này, mà hắn đã ra tay đánh Tống Lễ Khanh rất mạnh.

Nhưng bây giờ Huyền Đế lại nói với hắn……

Không phải Tống Lễ Khanh che giấu mọi thứ sao?

Cho nên ngay từ đầu Tống Lễ Khanh chưa từng có tâm tư gì khác, y luôn nhẫn nhục toàn tâm toàn ý yêu thương hắn, nuông chiều hắn mặc hắn làm xằng làm bậy.

“Phụ hoàng, người đừng gạt con.”

Đôi mắt Quân Kỳ Ngọc đỏ hoe, nếu đây là sự thật, thì hắn phải đối mặt với những gì mình đã làm trong quá khứ thế nào đây?

Huyền Đế chậm rãi nói: “Khi Tống Thanh ôm y trở về, đã nói thân thế của y cho ta nghe, là ta để Tống Thanh bí mật nhận nuôi y, ta lo sợ thân phận của y sẽ bị người đời phỉ nhổ, lại sợ khi lớn lên y phát hiện, tâm sinh khúc mắc, cho nên Tống Thanh nửa thật nửa giả bịa đặt xuất thân của Tống Lễ Khanh, chỉ nói y là cô nhi của một người họ hàng xa.”

“Nhưng tại sao người phải làm vậy? Tại sao muốn nuôi nấng y?”

Quân Kỳ Ngọc nắm chặt tay rống lên.

“Có lẽ bởi vì càng lớn tuổi, càng không động sát tâm được nữa.”

Huyền Đế chống trán, thở dài nói.

“Tiêu hoàng đế mà ngươi nhắc tới, là ta đoạt giang sơn của hắn, sống chết không tha. Nhưng trước đó, chúng ta cũng từng là huynh đệ khác họ sống chết có nhau, huyết mạch hắn đã đoạn, chỉ để lại một đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ, ta cũng rối rắm mấy ngày, chỉ là một đứa bé chưa chào đời vô tội, nên ta động lòng thương xót.”

Nghe xong, trái tim Quân Kỳ Ngọc như thắt lại, không, trái tim hắn bây giờ còn khó chịu hơn bị người ta chà xát giẫm đạp.

Nếu hắn biết điều này sớm hơn, hắn còn hạ lệnh tống giam, để Tống Lễ Khanh chịu trọng hình sao?

Sẽ còn làm tổn thương tâm tư Tống Lễ Khanh sao?

Sẽ có ngày hòa ly hôm nay sao?

Hóa ra tất cả những sai lầm này, đều do hắn tự cho là đúng, hành xử mù quáng.

“Con……” Quân Kỳ Ngọc lúng túng lẩm bẩm, “Là…… Là con hiểu lầm y ư?”

Quân Kỳ Ngọc lần đầu tiên nếm trải sự hối hận.

Nếu sau khi nghe Hồ Nô Nhi nói xong, hắn kiên nhẫn một chút, nghe Tống Lễ Khanh giải thích nhiều thêm vài câu, hoặc là dành thêm thời gian để điều tra rõ chân tướng trước, thì đã không có ngày hôm nay.

Sự kiêu ngạo bốc đồng của hắn đã hủy hoại tất cả tình cảm giữa hắn và Tống Lễ Khanh.

Quân Kỳ Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, từ điện Thái Hòa chạy đi, ra khỏi hoàng cung, đi thẳng đến đại lao Hình Bộ, hắn kéo Hồ Nô Nhi đang bị nhốt trong lồng thú ra.

Hồ Nô Nhi bị nhốt trong đại lao, nhưng vì Quân Kỳ Ngọc không ra lệnh gì, hắn không có phải chịu trọng hình, chỉ là giam giữ trong lồng thú, làm tay chân hắn tê liệt, khớp xương đau nhức, những chỗ khác thì vẫn ổn, thức ăn cũng chưa từng bị khắt khe hay giảm bớt.

Quân Kỳ Ngọc kéo Hồ Nô Nhi ra ngoài, Hồ Nô Nhi hoảng hốt một chút, liền bày ra bộ dạng yếu ớt.

“Gia…… Ngài làm ta đau……”

Hồ Nô Nhi ngã vào người Quân Kỳ Ngọc, Quân Kỳ Ngọc né sang một bên, Hồ Nô Nhi ngã trên mặt đất.

Quân Kỳ Ngọc: “Ngươi thu lại bộ dạng này cho ta! Giờ ta nhìn thấy là ghê tởm.”

Hồ Nô Nhi xoa xoa chân mình, nhẹ nhàng nói: “Gia, ngài chưa bao giờ đối xử với ta như vậy.”

“Ngươi hạ độc hại phụ hoàng ta, ta còn chưa giải quyết, ngươi còn tưởng ta sẽ nương tay với ngươi sao?”

Quân Kỳ Ngọc cau mày nhìn Hồ Nô Nhi, bị bộ dáng ngoan ngoãn, hạ tiện này lừa dối, mới bỏ qua việc lòng hắn nham hiểm cỡ nào.

“Ngươi vẫn luôn muốn hại ta.” Quân Kỳ Ngọc giọng căm hận nói, “Ngươi bằng lòng làm một nô lệ hèn mọn ở bên cạnh ta, là muốn hại ta!”

Hồ Nô Nhi thấy bộ mặt hung dữ của hắn, cũng đoán được đại khái mọi chuyện.

Hắn thật ra biết, hôm nay Quân Kỳ Ngọc tới, sẽ không có kết quả tốt, chỉ là hắn đã quen dùng gương mặt ti tiện đối với Quân Kỳ Ngọc, chuyện này làm cho hắn vui vẻ muốn tiếp tục chơi với Quân Kỳ Ngọc.

“Sao gia lại trút giận lên ta? Lẽ nào…… Thái tử phi chọc ngài tức giận sao?”

Hiện tại nhắc đến Tống Lễ Khanh trước mặt Quân Kỳ Ngọc, chẳng khác nào tự thiêu chính mình.

Lông mày Quân Kỳ Ngọc nhướng lên, giận dữ.

“Hồ Nô Nhi, ngươi giấu kỹ thật đó, ha ha…… Ta bây giờ bị ngươi loạn đến gà chó không yên, ngươi thành công rồi!”

Nụ cười trên mặt Hồ Nô Nhi biến mất, đôi mắt xanh lam đa tình cũng trở nên lạnh lùng.

“Gà chó không yên? Thái tử điện hạ, ta đâu chỉ muốn ngươi gà chó không yên? Ta muốn bôi nhọ thanh danh của ngươi, giết thân nhân của ngươi, phá hủy nhân duyên của ngươi, khiến ngươi bị tất cả mọi người phản bội! Khiến ngươi cũng phải nếm trải nỗi đau nước mắt nhà tan giống như ta!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.