Tống Lễ Khanh suy nghĩ suốt dọc đường, Y nên che giấu Quân Kỳ Ngọc chỗ nào, Y quyết định nếu như có cơ hội thích hợp, thì liền đem bệnh kiệt máu nói với Quân Kỳ Ngọc.
“Nếu thật sự thời gian không nhiều, vậy càng nên trân quý thời gian còn lại này....”
Y nghĩ như vậy.
Y không nguyện ý quãng đời còn lại trôi qua trong sự thương hại của người khác.
Cho nên lúc Y trở về phủ Kỳ Lân, nét u ám trên mặt đều không còn, trên mặt vẫn là nét bình thản như trước, đẩy cửa phòng ra.
Tống Lễ Khanh cho rằng trong phòng không có người,cho nên khi nhìn thấy Quân Kỳ Ngọc ngồi trên ghế nệm có hơi kinh ngạc chút.
“Kỳ Ngọc .... ngươi làm sao lại ở đây”
“Ta không nên ở đây sao”
Quân Kỳ Ngọc lạnh nhạt đáp một câu.
“ Ta cho rằng ngươi vẫn chưa hạ triều. “Tống Lễ Khanh lộ ra nét mặt tươi cười nói, “Ngươi bình thường đều là sau bữa tối mới trở về, hôm nay hoàng thượng tấu sớ không nhiều sao? Không có để ngươi cùng phê duyệt sao?”
Quân Kỳ Ngọc không có trả lời Y, trái lại là có một chút ý nghĩ thẹn quá hóa giận.
“ Ngươi lấy thân phận gì chất vấn ta?”
“ Ta...... không phải chất vấn.” Tống Lễ Khanh coi như không có gì, “chính vụ vốn dĩ chính là đáng ghét,ngươi không muốn nói cũng là dễ hiểu....”
Quân Kỳ Ngọc cắt đứt lời Y nói: “Ta ngược lại muốn hỏi ngươi đã đi nơi nào, từ hoàng cung về phủ Kỳ Lân cần nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa/3464384/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.