“Kỳ Ngọc”
Tống Lễ Khanh khẽ gọi một tiếng, muốn ngăn tay Quân Kỳ Ngọc lại.
Nhưng Quân Kỳ Ngọc trời sinh đã có sức mạnh to lớn, cộng thêm rèn luyện ở sa trường nhiều năm, y nào có thể chống cự lại hắn.
Quân Kỳ Ngọc mắt say lờ đờ, cái nốt nhỏ trên cần cổ trắng nõn của Tống Lễ Khanh như có mị lực đặc biệt, làm hắn luôn cảm thấy muốn lột sạch quần áo y ra ngắm cho rõ.
Cánh tay của hắn khỏe khoắn cường tráng, một tay là có thể giữ Tống Lễ Khanh bất động, tay còn lại xé toạc vạt áo y ra.
Bình thường Tống Lễ Khanh là người luôn chú ý đến tác phong, nỗi xấu hổ ùn ùn kéo đến khi da thịt bị phơi bày trước mặt người ngoài.
“Kỳ Ngọc!” Tống Lễ Khanh yếu ớt cầu xin, “Dừng lại đi…”
Y rất dễ rơi nước mắt, bị kích động một chút là hai giọt nước mắt trong trẻo rơi xuống.
Quân Kỳ Ngọc ngây người, nhìn khuôn mặt xinh đẹp lộn xộn chật vật bên dưới, chiếc cổ mảnh mai trắng nõn, trong lòng tự nhiên nảy sinh ý muốn bảo vệ.
Nhưng càng như vậy, hắn càng bực bội.
“Hừ, Tống Lễ Khanh, mười năm không gặp, dáng vẻ giả bộ đáng thương này của người đúng là dùng đến điêu luyện.” Quân Kỳ Ngọc căm hận nói, “Nhưng vô dụng……..Ngươi muốn động phòng, giờ gia thành toàn cho ngươi!”
“Không muốn!” Tống Lễ Khanh khàn giọng, “Ngươi không thể làm như vậy, cầu xin ngươi…”
Tống Lễ Khanh kinh hồn bạt vía, có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, y không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa/3464372/chuong-4.html