Huyền Đế ban tặng phủ đệ bên ngoài cho thái tử Quân Kỳ Ngọc và thái tử phi Tống Lễ Khanh làm phòng cưới, đồng thời an bài lễ nghi long trọng nhất.
Tống Lễ Khanh mặc hoa phục lễ quan trang trọng, chia tay cha mình ở cửa phủ.
Tống Thanh dặn dò y hồi lâu, mặt đầy lo lắng.
Tống Lễ Khanh cười trấn an ông: “Cha đừng lo, cha có thể tiếp tục dẫn binh giết địch, bệ hạ cũng tiêu trừ phiền muộn, tất cả mọi người đều vui vẻ.”
“Chúng ta đều vui vẻ, vậy còn con thì sao?”
Câu hỏi này khiến Tống Lễ Khanh ngẩn ra, y nhếch môi nói: “Con… Con thích Thái Tử điện hạ, cũng…rất vui vẻ!”
Tống Thanh sao có thể không nhìn ra, ông gượng cười nói: “Nhưng thái tử chỉ coi con là người hám lợi thủ đoạn, ngài ấy có thành kiến với con, sau này….”
Tống Lễ Khanh hít sâu giảm bớt chua xót trong lòng.
“Điện hạ được vạn người yêu mến nên tính tình có chút kiêu ngạo, lại ở Tây Vực nhiều năm, dù sao tuổi còn trẻ, nghịch phá chút thôi, thực ra bản tính hắn không hề xấu, sau khi thành thân, con sẽ khuyên bảo hắn thật tốt, một ngày nào đó hắn sẽ phân rõ thị phi phải trái, hiểu được tấm chân tình của con.”
Tống Lễ Khanh tràn đầy hy vọng nhảy lên lưng ngựa đeo hoa cưới, tin rằng bọn họ có thể nối lại tình xưa, gương vỡ lại lành.
Lời nói của Tống Thanh biến mất trong tiếng khua chiêng gõ trống, pháo nổ vang trời.
“Từ nhỏ con đã hiểu chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa/3464371/chuong-3.html