Nếu là người khác, dù nghe hiểu những lời này chắc cũng không biết nên khóc hay nên cười, ai lại nói chuyện như vậy, thật kỳ lạ!
Nhưng người ngồi đối diện Đào Thanh Phong, sau khi nghe xong, hai mắt lại sáng lên. “Không dám không dám! Đào Quán là một trong những thư viện được xây dựng ở thời Sùng An năm thứ hai mươi. Hoàng đế ban ân khoa, ra lệnh cho Quốc Tử Giám xây dựng thư viện trên khắp cả nước, mời các nhà nho lớn dạy học. Bất kể xuất thân giàu nghèo, chỉ cần là người ham học đều có thể đến thư viện học.”
Đào Thanh Phong ngẩn ra, mấy ngày nay, giao tiếp với người ở thời này, chưa thấy ai nói chuyện lịch sự như vậy bao giờ. Dù là thạc sĩ du học về như Lệ Toa, cách nói cũng rất đơn giản, trực tiếp.
Nếu Đào Thanh Phong quen với thời đại này hơn một chút, sẽ biết cách nói như vậy ‘rất không bình thường’. Nhưng hiện Đào Thanh Phong đang thả lỏng tinh thần, chỉ đơn thuần cảm thấy, thì ra ở thời này cũng có người nói chuyện đầy đủ lễ nghĩa như vậy!
Đào Thanh Phong hứng thú hỏi, “Hoàng đế Sùng An mở ân khoa, lại xây dựng thư viện tạo phúc cho kẻ sĩ, hèn chi có thể kéo dài thái bình thịnh thế nhiều năm đến vậy. Nhưng vì sao lại đặt tên là Đào Quán, có điển cố gì sao?”
Ân khoa tức là trong khoảng ba năm giữa hai kỳ thi bình thường, có một kỳ thi thêm, tăng cơ hội được làm quan. Khoa cử càng nhiều, càng có nếp đi học. Ở thời phong kiến, ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa-gioi-giai-tri/193527/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.