“Khi còn bé, Tạ Quốc Mân có tới nhà tôi chơi, lần đó mẹ tôi cũng nấu tôm bóc vỏ xào dưa leo. Không ngờ lớn lên hắn ta lại thành thế này.”
Đào Thanh Phong nghe Nghiêm Đạm nhắc tới Tạ Quốc Mân, bóng gió nhắc tới việc cậu đang rối rắm, sao cậu lại nghe không hiểu, nhưng không thể nói thẳng.
“Tính tình Tạ Quốc Mân không tốt.” Đào Thanh Phong châm chước tìm từ, “Thầy Nghiêm, thầy có thể xem như tôi thật sự không hiểu chuyện.”
Nghiêm Đạm lắc đầu nói, “Nghe chuyện của cậu và Tạ Quốc Mân cứ cảm thấy như đang nghe chuyện của một người xa lạ nào đó.”
Đào Thanh Phong thở dài một hơi, “Có lẽ sau khi mất trí nhớ, tính tính cũng đổi theo, nghĩ tới những chuyện trước đây của mình cũng cảm giác như nghe chuyện của một ai đó.”
Nghiêm Đạm cảm giác Đào Thanh Phong đang nói xạo, sau khi mất trí nhớ tình tình thay đổi, có thể. Nhưng sau khi mất trí nhớ, hệ thống kiến thức… theo lời Đào Thanh Phong, cậu đã bỏ học từ sớm vào quán bar ca hát, trưởng thành cũng không tìm được đường đi khác mới phải dây dưa với Tạ Quốc Mân, làm sao có thời gian học tập nhiều kiến thức đến thế? Nếu đã có tinh thần ham học như vậy, sao lại bỏ học từ nhỏ?!
Nghiêm Đạm nhẹ nhàng nói, “Tiểu Đào, ngay cả với tôi cũng không thể nói thật sao?”
Nghiêm Đạm thấy dáng vẻ rối rắm của Đào Thanh Phong, lại mềm lòng, thở dài nói, “Thôi, không nói nữa, ăn cơm.”
Trong khoảnh khắc đó, Đào Thanh Phong thấy sắc mặt Nghiêm Đạm trầm xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa-gioi-giai-tri/1384599/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.