Chương trước
Chương sau
Bên weibo ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ cũng chuẩn bị chia sẻ bài đăng của Đào Thanh Phong, bởi vì trong bài Đào Thanh Phong có nhắc tới ‘Lục Ngôn’ của hoàng tử Quảng Tích. Bài đăng trên này thường do đạo diễn Hùng Tử An viết, rồi giao cho trợ lý đăng. Còn chia sẻ bài đăng của ai đó trợ lý có thể tự xử lý không cần phiền Hùng Tử An. Nhưng hôm nay thấy bài của Đào Thanh Phong, trợ lý cảm thấy nhất định phải hỏi ý kiến của đạo diễn Hùng mới được.
Hùng Tử An vừa thấy, hai mắt lập tức tỏa sáng. Thuận tiện nhìn xuống phần bình luận, thầm chua xót thay Đào Thanh Phong: Quả nhiên là một diễn viên không có ai nâng đỡ, ít nhất trong khu bình luận phải có người đứng ra giải thích một chút về việc đổi nghệ danh có liên quan gì tới câu thơ và liên hệ thế nào với vai diễn hoàng tử Quảng Tích chứ! Xem ra công ty không phân người lo mấy việc này cho cậu ta. Không có ai giải thích, những thiếu nữ mới học cấp 2 cấp 3 này làm sao hiểu nổi…
Thật ra những học sinh tiểu học trung học có thành tích tốt, chịu khó đọc nhiều sách ngoài, vừa theo dõi thần tượng vừa học tập chăm chỉ cũng có. Nhưng với áp lực học tập thi cử, chỉ một số ít có thể sắp xếp thời gian cân bằng cả hai việc này. Quan trọng là những thành phần như vậy lại không phải fan của Đào Thanh. Mà dù có là fan của Đào Thanh, đoán chừng cũng không có thời gian đi giành chỗ trước trong khu bình luận…
Hùng Tử An lập tức dùng weibo chính thức của ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ đăng một đoạn như sau.
@ Đoàn phim ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ V: Cũng nhờ ‘quân tử chi lễ’ và ‘quân tử chi nhân’ mới tạo thành một hoàng tử Quảng Tích và ‘Lục Ngôn’ được lưu truyền thiên cổ. Quân tử như trăng thanh gió mát kia khi nào lại viết một bức thư pháp tuyệt đẹp nữa đây? [ hình ảnh ]//@ đào Thanh Phong V: Sơn thủy chi gian. . . . . .
Kèm theo bức ảnh Hùng Tử An chụp đoạn tấu chương ‘Hoài nhân’ Đào Thanh Phong viết hôm trước ở trường quay.
Đăng xong, Hùng Tử An suy tính một hồi, lo lắng người xem cho rằng đoạn thư pháp này là do người viết thay. Bèn dùng weibo riêng của mình đăng tiếp bài nữa chứng thực.
@ Hùng Tử An V: Một diễn viên giỏi biết viết tấu chương đúng chuẩn thời Đại Hưng, biết viết thư pháp bằng bút lông, thuộc ‘Thông giám’ và ‘Bản kỷ’, lại có linh khí. Quả thật chính là hiện thân của hoàng tử Quảng Tích. //@ Đào Thanh Phong v: Sơn thủy chi gian…
Hùng Tử An đăng xong, lập tức khiến khu bình luận sôi trào.
Đầu tiên, Trương Phong Hào cơ hồ là lập tức chia sẻ ngay bài đăng của Hùng Tử An.
@ Trương Phong Hào V: Lần đầu hợp tác với một diễn viên viết kiểu chữ lệ bằng thể dương. Hoàng đệ thật có tài! //@ Hùng tử an V: Một diễn viên… //@ Đào Thanh Phong V: Sơn thủy chi gian…
Tuổi trung bình của fan Trương Phong Hào tương đối lớn, mặt bằng kiến thức xem như phong phú nhất. Lập tức có fan hiểu thư pháp bình luận ngay.
“Thể dương là chữ tiểu triện, viết kiểu chữ lệ bằng thể dương là cái quỷ gì?!”
Không ngờ chỉ chốc lát sau, người này đã tự trả lời cho mình luôn: “Trời ạ! Quả thật là viết kiểu chữ lệ bằng thể dương! Muốn viết kiểu chữ lệ sao không luyện thể ngu?!”
Có người rành lịch sử trả lời thay: “ Bởi vì thể ngu ra đời sau thời hoàng tử Quảng Tích nha! Trước triều Đại Hưng thư pháp gia nổi tiếng nhất chỉ có Dương Tử. Nhưng triều Đại Hưng đổi dùng kiểu chữ lệ. Cho nên lúc khai quốc, hoàng tử Quảng Tích viết kiểu chữ lệ bằng thể dương là hoàn toàn chính xác!”
Dĩ nhiên, fan của Trương Phong Hào, ngoại trừ nhấn like cho người uyên bác kia, phần lớn là kinh ngạc vì Trương Phong Hào chịu đăng bài mới trên weibo.
“Bắt ông chú tại trận! Chú à, chú khen người ta như vậy, chị dâu và bé con có biết không?”
“Hít sâu một hơi giùm chú. Mấy người đừng nói nữa… Ông chú nhất định phải quỳ bàn giặt rồi!”
“Chú! Bắt tại trận! Cám ơn em trai Đào Thanh Phong!”
Thực tế luôn tàn khốc như vậy đấy! Fan gọi Trương Phong Hào là chú lại gọi Đào Thanh Phong là em trai, không hề cho thần tượng đang cố diễn ‘anh trai nhà người ta’ một chút thể diện nào.
Sa Châu thấy Trương Phong Hào chia sẻ xong cũng tham gia náo nhiệt.
@ Sa châu V: Cám ơn Thanh Phong, đã học hỏi được không ít. // Đào Thanh Phong V: Sơn thủy chi gian…
Sau khi nói chuyện với Đào Thanh Phong, Sa Châu đã nhờ bốn trợ lý đi tìm cách viết tấu chương triều Đại Hưng, tốn hết ba ngày một trong bốn trợ lý mới tìm được manh mối nhờ đăng tin lên một diễn đàn nhờ giúp đỡ, tới thư viện mượn một quyển ‘Hoàng khảo ngự phê kinh trát’ do cháu hoàng đế Thiên Thắng, Tể Dương Vương viết, mới xem như hoàn thành nhiệm vụ. diê'lkàldn'ql/eq,ýođon Nhưng khi Sa Châu thấy ngay cả một dấu chấm cũng không có, toàn bộ được viết bằng chữ phồn thể theo hàng dọc rốt cuộc đã bỏ đi lòng tự phụ vô dụng, buộc phải chấp nhận sự thật, ‘Đào Thanh Phong có bản lĩnh thực sự, mình làm không được.’
Đáng tiếc sau ngày đó Đào Thanh Phong không ở trường quay nữa, cảnh quay tiếp theo phải tới tuần sau. Sa Châu thật sự có chút tiếc nuối vì không gặp được Đào Thanh Phong. Mặc dù không thân, nhưng trong giới giải trí lúc nào cũng phải làm bộ như có quan hệ không tệ mới được. Trong phim, Lưu Cảm Cô và hoàng tử Quảng Tích không có cảnh chung nào, nên Sa Châu gọi tên ngoài đời để thể hiện mối quan hệ bạn bè thân thiết.
Không ngờ vì vậy lại khiến cho fan ghép cặp, chuyện đó nói sau.
Đào Thanh Phong hoàn toàn không biết, danh tiếng của mình đã thay đổi thế nào sau hai bài đăng kia.
Dĩ nhiên, không thể thiếu mặt các anti fan của Đào Thanh nhào vô trào phúng. Không chỉ nhảy nhót trong khu bình luận của Đào Thanh Phong, mà ở các weibo khác cũng góp mặt, điên cuồng nhắc lại lịch sử đen tối của Đào Thanh, cười nhạo Đào Thanh mù chữ, còn phỉ nhổ ‘bộ dạng kệch cỡm’ hiện tại của Đào Thanh Phong.
Anti fan không ngừng gieo (khẩu) nghiệp khắp nơi.
“Đào heo không chỉ muốn trèo cây, còn muốn trèo lên tận mặt trăng?! Quả là trò cười lớn nhất năm!”
“Đào heo cho rằng chỉ cần đăng hình vài quyển sách, chép mấy câu thơ là có thể rửa đi mùi heo thối trên người?”
“Đào heo đã trốn trong chuồng bao lâu mới luyện được mấy chữ kia đây?”
Bình thường Tô Tầm sẽ lập tức xóa các bình luận kiểu này đi. Nhưng giờ Đào Thanh Phong và Nghiêm Đạm hoàn toàn không quan tâm, hai người đang ở trong phòng bếp nấu cơm.
Vì vậy anti fan cứ tự do tung tẩy. Fan của Đào Thanh Phong không chịu được nổi trận lôi đình cãi nhau với anti fan. die;,nàldmqLQjqyđ/,ôn Có mấy anti fan miệng mồm độc địa khiến các cô gái tức phát khóc, phản kích càng thêm kịch liệt. Trong khu bình luận mùi thuốc súng cuồn cuồn không ngừng.
Lúc này Đào Thanh Phong đang tựa vào cửa phòng bếp nhìn Nghiêm Đạm xào dưa chuột với tôm bóc vỏ.
“Mùi khói dầu hơi sặc, cậu về phòng khách ngồi chờ đi?” Nghiêm Đạm mở mấy hút khói công suất lớn nhất.
“Không sặc.” Đào Thanh Phong nghĩ thầm, chỗ này tốt hơn năm đó mình ở trong phòng bếp nhỏ xíu nhóm lửa nấu cơm nhiều. Không có mùi khói củi, chỉ ngửi thấy mùi thơm của dầu xào. ‘Máy móc’ hiện đại quả là đồ tốt!
Vừa rồi lúc Nghiêm Đạm mở tủ lạnh lấy nguyên liệu, Đào Thanh Phong vô tình thấy đồ trong đó tuy không tính là nhiều nhưng dư sức để nấu ăn một hai bữa. Khác xa suy nghĩ của Đào Thanh Phong về Nghiêm Đạm: quân tử xa nhà bếp. Những ngón tay của Nghiêm Đạm vừa thon dài vừa trắng, đôi tay kia cầm bút viết chữ hoặc theo như cách làm việc của người hiện đại, mười ngón như bay trên bàn phím máy tính nghe còn hợp, không hề giống bàn tay sẽ làm việc nhà.
Không ngờ, lúc nấu ăn, mùi lại thơm vô cùng.
Nghiêm Đạm vươn tay lấy khối thịt khô còn sót lại trên cây trúc ở bệ cửa sổ, quay đầu nói với Đào Thanh Phong, “Rốt cuộc cũng ăn hết rồi. Năm nào cũng treo thật lâu, không đẹp lắm, nhưng không thể phụ tấm lòng của người lớn trong nhà.”
Đào Thanh Phong cười nói, “Không hề khó coi. Hồ chiêm nhĩ đình hữu huyền hoan hề.”
Nghiêm Đạm nghe vậy cười theo. Ý của câu thơ trên: Ở thời cổ đại người ta treo thịt heo trong nhà bếp, mang ý người lao động châm chọc nhà giàu không làm mà hưởng. Đào Thanh Phong chỉ thuần túy lấy nghĩa đen tả cảnh, tương đương với kiểu dí dỏm ngầm của người có học.
Nghiêm Đạm nấu xong dưa leo xào tôm bóc vỏ, thịt khô xào hoa tỏi non, su hào luộc, canh khoai tây cà rốt, một ít chân gà muối hấp, vừa dọn đồ ăn lên bàn vừa nói với Đào Thanh Phong, “Ăn…”
Đào Thanh Phong nhanh chóng xen ngang, “Thầy đừng nói mấy câu kiểu như ‘ăn tạm’ nữa.”
Nghiêm Đạm cười, “Được. Vậy thì… ăn nhiều một chút!”
Đào Thanh Phong ngồi vào ghế, định cầm đũa lên mới nhớ ra hai tay không thể động. Chẳng lẽ hai ba ngày tới đều phải phiền Nghiêm Đạm đút cơm cho, sao có thể không biết xấu hổ như vậy?!
Trong bệnh viện, Nghiêm Đạm nói mời qua ở hai ba ngày, là có ý muốn chăm sóc. Mình đã nhận ra, nhưng sao đầu óc không suy nghĩ cẩn thận, giờ mới nhớ ra những chi tiết nhỏ này? Tại sao khi đối mặt với Nghiêm Đạm, luôn lơ là như vậy? Thông thái lúc thường đi đâu hết rồi?
Lúc này Nghiêm Đạm đã ngồi vào ghế đối diện, vô cùng tự nhiên gắp một miếng tôm bóc vỏ đưa tới miệng Đào Thanh Phong.
“Cám ơn thầy Nghiêm.”
“Cậu nói tôi đừng ‘tạm’ này nọ, thì cậu cũng đừng cám ơn tới cám ơn lui nữa. Mấy ngày tới nếu mỗi một việc tôi làm cậu đều cám ơn một tiếng chắc khô miệng luôn quá.”
Đào Thanh Phong…
Tôm đã được bóc vỏ, thịt vừa trơn vừa mềm, dưa leo tươi mát, cộng thêm canh khoai tây thơm mùi hành, và cơm tẻ xốp mềm. Mặc dù Nghiêm Đạm vẫn mang nét mặt ‘chỉ là mấy món cơm nhà bình thường, ăn tạm’ Đào Thanh Phong lại vô cùng cảm động.
Hai đời, trừ mẫu thân, không có người khác nấu cơm cho, cũng chưa từng được ai khác chăm sóc như thế này.
Đào Thanh Phong cúi đầu, làm bộ nhai thức ăn, che giấu ướt át trong hốc mắt, lúc ngẩng đầu lên, lại khôi phục vẻ mặt bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.