Lúc này, Hứa Dung Dung đã tới nơi, thở hồng hộc chạy vào phòng bệnh. Việc quan trọng nhất muốn bàn với Đào Thanh Phong chính là có bị chậm trễ tiến độ quay ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ không. Đào Thanh Phong lập tức đáp: nhất định sẽ diễn xong. Tối nay xuất viện, dưỡng thương một tuần là đủ, sẽ không làm trễ nãi bất kỳ cảnh quay nào. Vô cùng dứt khoát. Hứa Dung Dung thấy dáng vẻ cố nhướng mi để không ngủ, sắc mặt tái nhợt, hai tay dù không bó thạch cao chỉ cố định bằng nẹp cũng không thể nhúc nhích của Đào Thanh Phong, đang muốn khuyên đừng cậy mạnh, bên ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ lại chẳng được trả tiền, thân thể vẫn là quan trọng nhất… Hứa Dung Dung chưa kịp mở miệng, Đào Thanh Phong đã nhanh chóng quyết định, nhờ Hứa Dung Dung liên hệ Lệ Toa, có việc cần bàn trước với Lệ Toa. Nói xong, Đào Thanh Phong đã ngủ mất tiêu, gọi cũng không tỉnh. Mặc dù chưa tới giờ ngủ thường ngày, nhưng Đào Thanh Phong đã quá mệt mỏi, chưa kịp nói cho Hứa Dung Dung nghe về chuyện của Trang Vũ Huy, Tạ Quốc Mân này nọ đã ngủ mất. Có điều Đào Thanh Phong cũng nghĩ Hứa Dung Dung chỉ mới vào Tinh Huy làm trợ lý chưa tới một năm, rất nhiều chuyện chưa rõ, nói ra chỉ khiến cô bé lo lắng suông chứ chẳng ích gì, thôi chờ nói trực tiếp với Lệ Toa luôn. Đào Thanh Phong đã ngủ một mạch tới hai giờ chiều. Lúc tỉnh lại, đập vào mắt cậu là khuôn mặt quen thuộc của Nghiêm Đạm. Thầy Nghiêm đang ngồi cạnh giường, chuyên chú gọt táo, vỏ gọt vừa dài vừa mịn. diền/ns/dlk/qx,eq/siđ',ôn Tuy không quay đầu nhưng vẫn liếc thấy động tĩnh của Đào Thanh Phong. “Thầy Nghiêm.” Giọng Đào Thanh Phong khàn kinh khủng nghe cũng tự giật mình, gần một ngày không một giọt nước không một hột cơm, cổ họng vô cùng khát. Rốt cuộc Nghiêm Đạm cũng gọt xong quả táo, đặt lên chiếc đĩa nhỏ ở đầu giường, đứng dậy quay tay cầm nâng đầu giường lên cho Đào Thanh Phong ngồi thẳng dậy. Đào Thanh Phong còn đang đắm chìm trong cảm giác mới lạ về ‘máy móc’ thời hiện đại, Nghiêm Đạm đã đưa một miếng táo tới bên miệng cậu, “Ăn đỡ miếng táo ướp lạnh trước. Nước chưa nấu.” Đào Thanh Phong muốn vươn tay nhận, chợt nhận ra hai tay bị nẹp cố định, bác sĩ còn dặn kỹ: dù cảm thấy ngứa hay đau cũng không được động vào. Dĩ nhiên dựa vào chút sức cỏn con của Đào Thanh Phong hiện giờ, cũng chẳng nhúc nhích nổi. Nghiêm Đạm chu đáo đưa tới tận miệng. Đào Thanh Phong hé miệng, cắn một bên miếng táo, tha đi. “Cám ơn thầy Nghiêm.” Táo rất ngọt. Đào Thanh Phong nhìn quanh một vòng, hỏi, “Thầy có thấy Hứa Dung Dung đâu không? Một cô gái trẻ.” Nghiêm Đạm chỉ ra cửa, “Cô ấy vừa đi rồi, nói ra ga tàu lửa đón chị gì gì đó. Người thân của cậu à?” Đào Thanh Phong giật mình nghĩ thầm: chắc là đi đón Lệ Toa, không ngờ Lệ Toa lại tức tốc bắt xe lửa tới đây. Chứng tỏ còn coi trọng mình? Hay là Tinh Huy đã bị ảnh hưởng gì đó? Lệ Toa phải đích thân qua xử lý? Từ kinh nghiệm lần trước ăn cơm cùng nhau, hẳn là Lệ Toa và Trang Vũ Huy không phải một phe, như vậy là đủ rồi. “Hai người đều là đồng nghiệp của tôi.” Đào Thanh Phong biết mục đích Nghiêm Đạm tới. Thầy Nghiêm muốn biết rốt cuộc công việc của mình là gì và quan hệ giữa mình với Tạ Quốc Mân. Về thân phận nghệ sĩ, Đào Thanh Phong vốn đã muốn tìm cơ hội nói cho Nghiêm Đạm, huống chi lần này còn mang ơn Nghiêm Đạm như vậy. “Thầy Nghiêm, cám ơn điện thoại của thầy… chờ tôi mua cái mới sẽ trả lại thầy ngay. Lần này thầy giùp nhiều như vậy, tôi…” Nghiêm Đạm ngăn Đào Thanh Phong nói cám ơn, “Không có gì. Trước hết nói tình hình hiện tại đi.” “Thầy Nghiêm. Tôi sẽ nói cho thầy nghe về công việc của tôi. Còn chuyện liên quan tới Tạ Quốc Mân, xin hãy cho tôi chút thời gian, chờ tôi trở lại bình thường, sẽ kể cho thầy hết, được không?” Đào Thanh Phong biết bối cảnh gia đình Nghiêm Đạm thật sự không thể khinh thường, chỉ cần muốn biết là có thể tra rõ ràng mọi chuyện. Thậm chí cậu còn hi vọng Nghiêm Đạm có thể biết thông qua con đường khác, khỏi phải chính miệng nói ra những việc xấu loang lổ không phải mình làm nhưng phải gánh thay. Mặc dù kết quả chẳng khác gì nhau. Cậu càng không dám đánh cược mọi thứ, thẳng thắn với Nghiêm Đạm mình là du hồn từ ngàn năm trước. Nghiêm Đạm nhìn Đào Thanh Phong với ánh mắt phức tạp một hồi, cuối cùng nói, “Được. Sức khỏe quan trọng nhất.” Đào Thanh Phong đang muốn mở miệng, Nghiêm Đạm lại vươn tay rờ thử trán cậu, nhíu mày nói, “Hơi sốt rồi. Sắc mặt cậu rất kém. Đừng lo những chuyện không đâu, nghỉ ngơi trước đi.” Đào Thanh Phong mơ hồ cảm thấy, hình như thầy Nghiêm cũng rất rối rắm, không muốn nghe trực tiếp… Cậu lắc đầu cười khổ, có lẽ chỉ là ảo giác thôi. Đào Thanh Phong nghĩ thầm: vừa ngủ một mạch dậy, cần nghỉ ngơi gì nữa? Bác sĩ cũng nói nằm lâu quá, tay chân tê dại, sốt nhẹ là bình thường. Nhưng Nghiêm Đạm nhìn thấy dấu đỏ trên cổ tay Đào Thanh Phong do bị dây siết, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. Đào Thanh Phong thấy hộp cơm giữ ấm để trên tủ đầu giường, bèn nói, “Có lẽ… là vì, hơi đói…” Lúc này Nghiêm Đạm mới nhớ ra mình có mang đồ ăn tới, bèn mở hộp giữ ấm ra, mùi cháo nấm hương thơm ngát lập tức lan tỏa trong không khí. “Tan lớp không kịp nấu nên mua ở căn tin của trường đem qua. Cậu ăn tạm đi.” Đào Thanh Phong đã 12 giờ liên tục không cơm nước gì, ngửi thấy hương cháo nhàn nhạt, cảm giác thèm ăn lập tức trỗi lên. “Cám ơn thầy.” Đào Thanh Phong nói nhỏ, thầm cám ơn không biết bao nhiêu lần trong lòng. diềon/lkd'aqlqn/ql;mm;ydiodon Mặc dù không cam lòng chỉ dừng lại ở lời nói, nhưng trước mắt, thật sự không tìm thấy cơ hội để báo đáp Nghiêm Đạm. Nghiêm Đạm múc một muỗng cháo đưa tới khóe miệng Đào Thanh Phong. Cậu lập tức há mồm húp. Bờ môi bởi vì mệt nhọc và thiếu nước, mà trắng bệch, nhưng trong lòng lại có màu đỏ sậm do sốt. Đào Thanh Phong húp xong, thấy cái muỗng còn lơ lửng trong không trung, bèn ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp Nghiêm Đạm hình như đang dờ đẫn nhìn cái muỗng, thấy cậu ngước lên mới dời tầm mắt đi, tiếp tục múc cháo. Tay Đào Thanh Phong không thể động đậy chút nào, phải nhờ Nghiêm Đạm đút cho từng muỗng cháo. Cậu cảm thấy ngại vô cùng, nhưng cũng không giả bộ từ chối, thầm nghĩ sau này có cơ hội nhất định phải cố gắng hết sức báo đáp những ân tình này. Ăn hết cháo, Nghiêm Đạm còn chu đáo rút khăn giấy lau miệng cho Đào Thanh Phong. Đào Thanh Phong tuân thủ nguyên tắc khi ăn không nói chuyện, xong rồi mới hít sâu một hơi nói, “Thầy Nghiêm, tôi…” Nên nói vẫn phải nói. Ít nhất nói rõ công việc của mình. Kép hát ở hiện đại, không mất mặt. Nghiêm Đạm nhìn hai tay đơ ra của Đào Thanh Phong, hỏi, “Nhà cậu có người chăm sóc không? Tình hình này mấy ngày tới không tự ăn cơm được đâu.” Thầy Nghiêm đang cố tránh né? Đào Thanh Phong đột nhiên nhận ra đối với bất cứ ai, theo cách nói hiện đại là, mình cứ nói đại cho xong. Nhưng đối mặt với thầy Nghiêm, lúc nào cũng tự nhiên nói hết những ý nghĩ trong lòng ra, chưa từng lo lắng cách nói chuyện kì lạ của mình có gây ra hiểu lầm gì không. Giống như theo bản năng cảm thấy đối phương là một người hết sức thông minh, chẳng cần hao tâm tổn trí suy nghĩ tìm từ, và vô cùng đáng tin, có thể giải bày mọi thứ. “Tôi không có người thân ở Ninh Dương.” Nghiêm Đạm trầm ngâm hỏi, “Cậu thuê phòng ở đây?” “Đại khái, cũng không còn phòng ở nữa.” Nghiêm Đạm… Nghiêm Đạm trầm ngâm một hồi, hỏi tiếp, “Lần trước ăn cơm xong, người tới đón cậu là ai?” Đào Thanh Phong biết Nghiêm Đạm đang nói về Tô Tầm, đáp, “Đó cũng là đồng nghiệp, không ở chung.” Nghiêm Đạm đang muốn hỏi thêm thì cửa phòng bệnh chợt mở ra, Hứa Dung Dung dẫn Lệ Toa vào. Nghiêm Đạm thấy đồng nghiệp của Đào Thanh Phong tới, vẻ mặt nghiêm túc, hình như có chuyện quan trọng cần bàn bèn nói, “Cậu nói chuyện với đồng nghiệp đi. Đừng ra viện vội. Tôi đi công việc gần đây, chút nữa sẽ quay lại.” Đào Thanh Phong nhìn đồng hồ treo tường, cái dụng cụ giống như mặt trời ở hiện đại. Cậu đã nhận thức được các số ghi trên đó, chỉ là vẫn thói quen đổi thành mười hai canh giờ, bèn nói với Nghiêm Đạm như những gì nghĩ trong đầu, “Dạ, bác sĩ nói từ giờ đến giờ Tuất phải nằm lại đây theo dõi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]