Chương trước
Chương sau
Cô điều dưỡng nhìn tấm bảng ghi họ tên gắn ở đầu giường bệnh, xác nhận suy đoán của mình. Thỉnh thoảng cô cũng có xem tin tức giải trí, nên biết kha khá nghệ sĩ.
Đào Thanh nổi tiếng là ‘hoàng tử mù chữ’. Cô này không thần tượng Đào Thanh, nên chỉ cảm giác quen quen, không dám chắc chắn, bèn lên mạng tìm hình xem thử. Thật ra cô cũng từng chê cười Đào Thanh, nhưng những lời như vậy chắc chắn không dám nói thẳng trước mặt người thật rồi.
Nhìn thấy nghệ sĩ ngoài đời, phần lớn mọi người đều có phản ứng tương tự nhau: a, đẹp trai quá, chân dài ghê, da cũng đẹp nữa, chạy lại xin chữ kí thôi!
Anh cảnh sát và ông cụ nằm giường bên lại có phản ứng hoàn toàn khác: Đào Thanh là ai?!
Đào Thanh Phong hứa với cô điều dưỡng, khi nào tay lành sẽ ký tên cho cô.
Cô diều dưỡng vui vẻ, tiện thể giới thiệu cho hai người kia một chút về Đào Thanh. Dù gì người ta cũng là ngôi sao đó, tuy có hơi nhỏ!
“Cậu ấy là diễn viên! Từng đóng phim…” đột nhiên tắt tiếng…
Từng đóng phim gì ta?!
Đào Thanh từng đóng phim gì, cô chưa từng xem, bèn vớt vát, “Có chiếu trên tivi rồi! Còn tham gia chương trình ‘Vui vẻ xông về phía trước’, là một ngôi sao trẻ mới nổi!”
‘Vui vẻ xông về phía trước’ là một chương trình giải trí quốc dân, được từ già tới trẻ yêu thích. doenea/lnlf'ldakn;''a/fleqq/squtsđonl/nl Cũng chính trong chương tình này, Đào Thanh làm lộ sự ‘mù chữ’ của mình, từ đó mới bị mọi người trào phúng, vô tình ‘nổi’ lên. Đào Thanh cũng đóng phim, nhưng toàn vai phụ, còn ca hát thì chẳng đặc sắc mấy nên chẳng nổi. Tính ra, không thể nói là ngôi sao trẻ mới nổi đúng nghĩa được.
Có điều, ông cụ giường bên và đồng chí cảnh sát không rành giới giải trí lắm, ngược lại cảm thấy Đào Thanh Phong mới học tiểu học đã làm diễn viên được đúng là quá giỏi.
Anh cảnh sát vừa ghi chú vừa nghĩ thầm: thì ra Đào Thanh có lai lịch thế này, ngôi sao trẻ mới nổi bị bắt cóc… cứ nghĩ tới tựa bài sẽ xuất hiện trên các báo lá cải ngày mai là lại thấy nhức đầu…
Cô điều dưỡng vô cùng tò mò Đào Thanh bị bắt cóc thế nào, sao lại trật khớp cả hai bên và được cảnh sát đưa tới bệnh viện. Tin nóng của giới giải trí là đây chứ đâu!!
Muốn đăng việc này lên diễn đàn quá, nhưng đạo đức nghề nghiệp không cho phép!
“Đào Thanh, có thể hỏi cậu tại sao lại tới Ninh Dương không?” Cô điều dưỡng mặc dù thích xem tin tức giải trí, nhưng không phải dạng biết tuốt, lại chẳng hứng thú lắm với thể loại phim lịch sử như ‘Hoàng hậu Quy Ninh’, nên chỉ biết diễn viên chính là ai. Cô càng không xem đoạn video có Đào Thanh Phong, bởi vì vừa thấy là tiết mục phỏng vấn của đài truyền hình tỉnh đã lập tức lướt qua ngay, kiểu tin tức thế này, tám phần là những lời khách sáo nhàm chán.
Đào Thanh Phong đáp, “Tôi tới phim trường Thủy Thiên đóng phim, là bộ ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ …”
Cô điều dưỡng lập tức nhớ ra, “À, là bộ phim có Chung Ngọc Kiểu và Trương Phong Hào diễn chính phải không? Họ cũng ở Ninh Dương?”
Đào Thanh Phong gật đầu, “Đều ở đây. Hầu hết diễn viên của bộ phim là người tỉnh này.”
Mặc dù rất đau, chỉ muốn ngủ, nhưng Đào Thanh Phong vẫn nghe theo lời dặn của Nghiêm Đạm cố gắng không nhắm mắt, nghiêm túc trả lời các câu hỏi. Cô điều dưỡng cảm thấy Đào Thanh Phong đúng kiểu người vừa thân thiện vừa kiên nhẫn, nói chuyện lại rất nhã nhẵn, khác hoàn toàn những gì ghi trên mạng.
Anh cảnh sát và ông cụ giường bên nghe vậy, gần như đồng thanh nói, “Phim có Trương Phong Hào?! Phải xem mới được!”
Độ phổ cập khắp cả nước của chú Hào, quả nhiên không phải do fan tự thổi phồng.
Những tình tiết liên quan trực tiếp đến vụ án phải về đồn hỏi mới được. Bởi vì ở trong phòng bệnh, không thể mời ông cụ té gãy chân đi ra để nói chuyện riêng, anh cảnh sát đành hỏi một vài vấn đề chung trước.
Đào Thanh Phong cố gắng nhớ lại, kể hết những gì nhớ được về Đào Thanh cho anh cảnh sát nghe.
Ông cụ giường bên nghe xong thổn thức không thôi.
May mắn anh cảnh sát đã mời cô điều dưỡng ra ngoài, còn dặn không được tùy tiện vào quấy rầy lúc cảnh sát làm việc. Nếu không mấy chuyện này bị truyền ra, không biết sẽ tam sao thất bản đến thế nào.
“Lúc ở trong phòng, Tạ Quốc Mân định làm gì?”
Đào Thanh Phong vốn định trả lời thẳng thắn dù rất ghê tởm. Không ngờ anh cảnh sát nhớ lại tình cảnh lúc phá cửa xông vào, nói với vẻ đã hiểu, “Thôi, chuyện này, nam với nam không định tội được. Cậu chỉ cần khai bị Tạ Quốc Mân bắt cóc và cố ý gây thương tích là được.”
Đào Thanh Phong không hiểu cái gì là ‘nam với nam không định tội được’, ngơ ngác nhìn ông cụ giường bên.
Vẻ mặt của đồng chí cảnh sát kiểu: cậu muốn kể tôi cũng không muốn nghe! Đào Thanh Phong bèn nghe theo, chỉ kể lại quá trình bị bắt cóc và bị thương.
Kể xong chuyện xảy ra hôm nay, Đào Thanh Phong tố luôn việc Trang Vũ Huy, phó tổng giám đốc của Tinh Huy, xâm phạm tự do cá nhân và tài sản của mình. Anh cảnh sát cũng đã chuẩn bị tâm lý hẳn là trong vụ bắt cóc này có ẩn chứa bí mật ghê gớm khác nên chẳng mấy ngạc nhiên. diena/flnqna,gdfdàn.'llêquy.sôđn./đôn Chỉ có ông cụ giường bên là nghe xong lòng đầy căm phẫn.
Anh cảnh sát phê bình, “Đồng chí Đào Thanh, nếu cậu bị Trang Vũ Huy kia, quản lý cấp cao của Tinh Huy, theo lời cậu cũng là ông chủ quán bar hồi trước cậu làm, bắt chẹt thời gian dài như vậy sao không đi báo cảnh sát?! Để chuyện như hôm nay xảy ra mới nói? Cậu là nghệ sĩ, càng phải hiểu biết và tuân thủ pháp luật, làm tấm gương cho công chúng chứ!”
Đào Thanh Phong như bị điểm trúng chỗ, ‘ngộ’ ra. Làm tấm gương cho công chúng?! Thì ra, một kép hát cũng có sứ mạng to lớn như vậy?! Không phải chỉ cần diễn đạt nhân vật là đủ?!
Đào Thanh Phong chân thành hối lỗi, “Trước kia tôi không hiểu chuyện mới vậy. Từ nay về sau sẽ tích cực sửa lại.” Gánh tiếng xấu thay cho Đào Thanh riết thành quen luôn rồi…
Anh cảnh sát rất ghét những quy tắc ngầm trong giới giải trí, thầm nghĩ mặc dù Đào Thanh là người bị hại, nhưng cũng vì muốn leo cao không chừa bất kỳ thủ đoạn nào mới gây ra cớ sự, nể tình Đào Thanh chân thành nhận sai, thái độ thành khẩn, mới không phê bình thêm.
Ông cụ giường bên gia nhập đội ngũ giáo dục Đào Thanh Phong, “Chàng trai à, kiếm tiền, kiếm thế, đều không phải là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người! Quan trọng nhất chính là phẩm hạnh! Nhớ năm đó, có hai người cùng lúc theo đuổi con gái ông, ông lập tức nói rõ: nghèo, không sao, tiểu chuẩn đầu tiên là nhân phẩm phải tốt… Dù cậu là nghệ sĩ, nhưng phải cố gắng học tập các đồng chí cảnh sát nhiều hơn mới được!”
Ông cụ dừng lấy hơi rồi tiếp tục thao thao bất tuyệt về hồi ức năm đó, “Cảnh sát nhân dân là tốt nhất! Ông vẫn nhớ như in cái cảnh lúc lúc Tả Thiếu Hoa chết trong ‘Nhân gian nguyệt viên’, đúng là…”
Bộ phim kinh điển về đề tài cảnh sát và tội phạm ‘Nhân gian nguyệt viên’ đã công chiếu hơn hai mươi năm, nhưng thế hệ trước vẫn không hề quên. Diễn viên chính trong phim đó chính là Trương Phong Hào. Năm đó Trương Phong Hào đang còn trẻ, đã nhanh chóng trở thành diễn viên nổi tiếng, không thể không kể tới công của bộ phim truyền hình này. Có thể xem là bộ phim đỉnh nhất trong sự nghiệp diễn viên của Trương Phong Hào.
Anh cảnh sát cũng góp lời, “Lúc nhỏ, cũng vì xem ‘Nhân gian nguyệt viên’ tôi mới muốn làm cảnh sát đó! Anh Hào diễn quá đạt! Từ đó anh Hào chính là nam thần của tôi…” Nói tới đây, anh cảnh sát ngượng ngùng nhìn Đào Thanh Phong, dường như cảm thấy vừa rồi mới ‘giáo dục’ người ta xong, giờ lại đi nhờ thì hơi kỳ cục.
Đào Thanh Phong đã nhìn thấu tâm tư của anh cảnh sát, chủ động hỏi, “Anh muốn xin chữ ký của anh Hào không?”
Đào Thanh Phong nghĩ thầm: ‘xin chữ ký’ ở thời này không khác gì các văn nhân thời cổ đại khắc ấn lên các tác phẩm của mình.
Anh cảnh sát nhìn Đào Thanh Phong với ánh mắt cảm kích, lo lắng hỏi, “Có điều… cậu bị thương thế này sẽ không ảnh hưởng tới việc đóng phim chứ? Còn về phim trường nữa không?” Đào Thanh Phong đang bị thương, cộng thêm phải hao phí tinh lực cho việc kiện Trang Vũ Huy… không chừng sẽ không được diễn ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ nữa.
“Có chứ. Không sao, tôi sẽ xin cho anh.” Đào Thanh Phong đáp. Vai hoàng tử Quảng Tích chỉ tổng cộng năm cảnh, lời thoại không quá mười câu, lên phim khoảng mười phút. Đào Thanh Phong đã diễn một nửa, nếu như rút vì bị thương, cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy, chỉ là với nhân vật hoàng tử Quảng Tích, như vậy chẳng khác gì bị chém đầu giữa chừng.
Chém đầu… kiếp trước, Đào Thanh Phong bị một thanh đao chém phăng sinh mạng tuổi trẻ, chấm dứt tất cả…
Mặc dù mình không rành đóng phim, cũng không muốn làm con hát, vội vàng kiếm đủ một tỷ để hủy hợp đồng (hợp đồng kia chắc phải bàn lại với Tinh Huy không biết có thể thuận lợi chấm dứt hay không). Nhưng càng không muốn vai diễn phải ngừng giữa chừng. Đã diễn là phải diễn tới cùng.
Đào Thanh Phong im lặng suy tư về ‘làm tấm gương cho công chúng’ cùng với những ký ức của anh cảnh sát và ông cụ giường bên về ‘Nhân gian nguyệt viên’: mặc dù Tả Thiếu Hoa trong ký ức của ông cụ và anh cảnh sát chỉ là một vai diễn của Trương Phong Hào, không phải đại diện cho tất cả. Nhưng nếu suy nghĩ sâu hơn, Tả Thiếu Hoa tựa như có sinh mạng hoàn chỉnh: có tuổi trẻ vĩnh hằng, có nhiệt huyết vĩnh viễn, không chỉ khởi nguồn cho ước mơ của một đứa bé, mà còn sống mãi trong tim một ông cụ tới tận bây giờ. Ai nói đó không phải là một kiểu ‘sống’ chứ?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.