Lúc đầu Đào Thanh Phong không hiểu ‘con vịt’ là ý gì nhưng từ ngữ cảnh có thể đoán ra, từ này giống với ‘thỏ tướng công’ ở thời cổ đại.
Hồi lâu sau, Tiểu Bạch mới nghe thấy một tiếng thở dài.
“Đi học đi.”
Tiểu Bạch không kịp phản ứng.
Đào Thanh Phong lặp lại, “Quay lại trường đi học tiếp đi.”
Tiểu Bạch nói với thái độ bất cần đời, “Đi học làm gì? Có tiền không? Ở đây không chỉ có piano tôi thích, nghe nói sau này còn…”
Tiểu Bạch đỏ mặt, lấy hết can đảm nói ra ý tưởng chưa dám nói với ai bao giờ, “Nghe bọn họ nói, nếu biểu hiện tốt, sẽ có cơ hội được giới thiệu vào công ty giải trí. Có ông chủ quán bar nọ trở thành quản lý công ty giải trí, nghệ sĩ dưới tay ông ta chính là ca sĩ từng biểu diễn ở quán bar của ông ta, giờ đã thành ngôi sao lớn. Ai mà không muốn được như vậy chứ!”
Hai mắt Tiểu Bạch sáng lấp lánh, ở cái tuổi nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ này, vẫn còn tràn ngập ước mơ, dù chịu nhiều đau khổ, vẫn tin tưởng chỉ cần vượt qua bến mê là có thể đến thiên đường.
Tiểu Bạch quan sát Đào Thanh Phong một hồi, nghi ngờ hỏi, “Anh không phải là… cảnh sát mặc thường phục đấy chứ?! Tôi, tôi hoàn toàn tự nguyện! Không hề phạm pháp! Bọn họ nói cho tôi biết nam với nam không phạm pháp! Anh đừng nghĩ giáo dục cải tạo tôi, cái gì mà ‘có người sẽ giúp đỡ cậu đi học’ này nọ! Tôi không có khiếu học tập!”
Tiểu Bạch đã mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa-gioi-giai-tri/1384583/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.