Lúc đầu Đào Thanh Phong không hiểu ‘con vịt’ là ý gì nhưng từ ngữ cảnh có thể đoán ra, từ này giống với ‘thỏ tướng công’ ở thời cổ đại. Hồi lâu sau, Tiểu Bạch mới nghe thấy một tiếng thở dài. “Đi học đi.” Tiểu Bạch không kịp phản ứng. Đào Thanh Phong lặp lại, “Quay lại trường đi học tiếp đi.” Tiểu Bạch nói với thái độ bất cần đời, “Đi học làm gì? Có tiền không? Ở đây không chỉ có piano tôi thích, nghe nói sau này còn…” Tiểu Bạch đỏ mặt, lấy hết can đảm nói ra ý tưởng chưa dám nói với ai bao giờ, “Nghe bọn họ nói, nếu biểu hiện tốt, sẽ có cơ hội được giới thiệu vào công ty giải trí. Có ông chủ quán bar nọ trở thành quản lý công ty giải trí, nghệ sĩ dưới tay ông ta chính là ca sĩ từng biểu diễn ở quán bar của ông ta, giờ đã thành ngôi sao lớn. Ai mà không muốn được như vậy chứ!” Hai mắt Tiểu Bạch sáng lấp lánh, ở cái tuổi nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ này, vẫn còn tràn ngập ước mơ, dù chịu nhiều đau khổ, vẫn tin tưởng chỉ cần vượt qua bến mê là có thể đến thiên đường. Tiểu Bạch quan sát Đào Thanh Phong một hồi, nghi ngờ hỏi, “Anh không phải là… cảnh sát mặc thường phục đấy chứ?! Tôi, tôi hoàn toàn tự nguyện! Không hề phạm pháp! Bọn họ nói cho tôi biết nam với nam không phạm pháp! Anh đừng nghĩ giáo dục cải tạo tôi, cái gì mà ‘có người sẽ giúp đỡ cậu đi học’ này nọ! Tôi không có khiếu học tập!” Tiểu Bạch đã mười sáu tuổi, đến tuổi dân sự, lao động trẻ em dưới mười sáu tuổi mới tính là phạm pháp. Đào Thanh Phong bình thản nói, “Giáo chi nhi bất thụ, tuy cường cáo nhi vô ích. Thí chi dĩ thạch đầu thủy, tất bất nạp dã.” Nếu như dạy mà không nguyện ý tiếp nhận, dù có mạnh mẽ ép buộc cũng chẳng ích gì. Giống như tảng đá vứt xuống nước, cuối cùng chỉ có thể chìm xuống. Tiểu Bạch nghe không hiểu, sững người hỏi lại, “Anh nói cái gì vậy?” Đào Thanh Phong đáp, “Ý là, tôi sẽ không cố gắng thay đổi suy nghĩ của cậu.” Đào Thanh Phong bỗng nghĩ: không biết lúc trước có ai nói với Đào Thanh những lời tương tự không? Dù là có, lúc đó Đào Thanh nghe lọt sao?! “Chỉ muốn nói với cậu một câu, nếu như có một ngày, cậu không tìm được đường, nghĩ không ra lối, hãy đi học. Nếu không biết đọc sách gì, hãy bắt đầu từ sách của Thánh Nhân, trong đó sẽ có đáp án cậu muốn tìm.” Dứt lời, Đào Thanh Phong đứng lên chuẩn bị rời đi, đã hiểu đại khái suy nghĩ của Đào Thanh ngày trước. Có một giai đoạn không khác gì Tiểu Bạch lúc này. Sau đó lại rơi vào một giai đoạn mà Tiểu Bạch vẫn chưa thể nghiệm, có thể sẽ là tương lai của Tiểu Bạch. Ở tuổi Tiểu Bạch, ghét nhất là nghe giọng điệu dạy đời như Đào Thanh Phong lúc này. Đọc sách Thánh Nhân gì chứ?! đi;'ễn.dnaf'lq'lý.đôn Chẳng khác gì ông thầy chủ nhiệm lớp sáu hồi xưa! Tiểu Bạch hừ nói, “Mấy người thì biết cái gì?!” ‘Mấy người’ bao gồm cả cha mẹ, mặc dù rất vui với việc con trai kiếm ra tiền, nhưng vẫn cảm thấy công việc của con trai là lạ, từng khuyên Tiểu Bạch về quê trồng lúa, đã bị Tiểu Bạch cười nhạo cự tuyệt. Đào Thanh Phong lẳng lặng thở dài, biết nhiều lời cũng vô ích. Nhu cầu chân chính của Tiểu Bạch là được ‘hiểu’. Dĩ nhiên Đào Thanh Phong biết nếu nói những câu kiểu như, đi học là vô dụng, rồi phụ hoa một phen về tương lai sáng lạng, nhất định có thể kiến Tiểu Bạch xem là tri kỉ. Nhưng Đào Thanh Phong không thể làm như vậy. Lúc trước Đào Thanh còn nhỏ hơn cả Tiểu Bạch, có phải cũng từng bị một đám người giống thế này hoặc thật hoặc giả, hoặc cố tình hoặc vô ý dẫn dắt Đào Thanh có những ý tưởng hảo huyền, nói những lời Đào Thanh thích nghe, mỗi ngày thoạt nhìn thì trôi qua rất vui kỳ thực lại vô cùng khổ sở. Quay đầu nhìn lại, việc Đào Thanh muốn làm nhất chỉ là: nằm trên bờ biển hít khói thuốc. Đào Thanh Phong xoay người đi, không nhìn tới khuôn mặt mơ hồ mang vẻ vui mừng thắng lợi của Tiểu Bạch. Bên trong cảm giác vui mừng không giấu được khốn hoặc. Cảm giác mơ hồ lúc này, tương lai, tất cả đều ứng nghiệm. Đào Thanh Phong băng ngang qua quầy rượu hướng về phía cửa chính, không hề phát hiện người đàn ông cao lớn sau lưng đã đi theo. Mặc dù Đào Thanh Phong bịt rất kín, nhưng người nọ đã theo dõi từ lúc Đào Thanh Phong vừa ra khỏi cửa nhà, nên nhớ rất rõ cách ăn mặc. Đào Thanh Phong vừa ra khỏi cửa quán bar lập tức có một chiếc taxi tấp tới, bèn leo lên ngay, đọc địa chỉ cho tài xế chở về nhà trọ. d,iên/àknl/e/quý.đnom Chạy một hồi, Đào Thanh Phong bỗng cảm thấy là lạ, mặc dù không nhớ rõ đường, nhưng cảnh vật trên đường lại nhớ rất rõ. Đây không phải đường về nhà! Đào Thanh Phong lập tức hỏi lái xe. Lái xe đáp, “Bên kia có công trường đang thi công, nên phải vòng đường khác.” Đào Thanh Phong nghe vậy không hỏi thêm gì nữa, lấy điện thoại đi động ra, tiếp tục gởi tin nhắn cho Nghiêm Đạm. Đào Thanh Phong nhắn tin rất chậm, bởi vì dù đã cố gắng học thuộc hai mươi sáu chữ cái nhưng vẫn chưa thuần thục ghép vần. Sau khi tỉnh lại, lần đầu tiên Đào Thanh Phong xem lịch sử tin nhắn, phát hiện trừ những tin nhắn thông báo, hộp thư đến trống rỗng. Có thể đã bị Đào Thanh xóa. Giờ lại tràn ngập tin nhắn của Đào Thanh Phong và Nghiêm Đạm. Mới mấy ngày trôi qua đã có hơn mười tin dài ngoằng. Ban đầu chỉ là vài tin hỏi về học thuật. Từ ngày thứ hai bắt đầu xen kẽ vài tin hỏi thăm sáng trưa tối ăn gì, sau nữa là những tin hỏi thăm sớm muộn làm việc nghỉ ngơi. Vấn đề học thuật vẫn có, nhưng trò chuyện bình thường cũng ngày càng nhiều. Nghiêm Đạm nói cho Đào Thanh Phong biết đang đọc cái gì. Còn Đào Thanh Phong nếu không phải đang gạt Nghiêm Đạm việc mình là diễn viên chắc chắn cũng sẽ thông báo tình hình ở trường quay mỗi ngày. Tuần này không có cảnh quay, vì vậy chỉ nhắn đi thư viện đọc sách gì, hoặc trên đường gặp chuyện gì thú vị. Thông báo vô cùng cặn kẽ tình huống của nhau. Mỗi lần Đào Thanh Phong thấy đèn báo tin nhắn của di động lóe lên, để mỉm cười trong vô thức. May mắn mấy ngày nay Tô Tầm nghỉ, nếu không chắc chắn sẽ buồn chết mất. Đào Thanh Phong viết một đoạn về cách nhìn với ‘dân bào, vật dữ’. Bởi vì Nghiêm Đạm nói đang giảng bài tới đây. Đào Thanh Phong bấm gửi đi, nhưng có thông báo tin nhắn quá dài không gởi được, đành phải cắt thành hai tin. Vừa gửi đi nửa trên, nửa dưới chưa kịp gởi thì taxi đột nhiên thắng gấp. Đào Thanh Phong đập mạnh đầu vào thành ghế, choáng váng cả người. Cửa xe đột ngột bị kéo ra, hai bên đều có người, một từ bên trái kéo một từ bên phải đầy nhanh chóng túm Đào Thanh Phong ra. Sau đó Đào Thành Phong bị chụp một cái túi nylon đen lên đầu, kéo khăn quàng cổ xuống, dán băng keo thật chặt lên miệng, rồi kéo tay ra sau lưng trói lại. Lại nghe tiếng rắc rắc vang lên, hình như điện thoại di động đã bị gãy làm hai khúc. Cuối cùng Đào Thanh Phong bị đá thật mạnh vào khoeo chân một cái, đau tới mức quỳ rạp trên đất, lập tức hai chân cũng bị trói chặt. Một người vác Đào Thanh Phong lên như nâng một cái bánh báo lớn, nhanh chóng đi lên cầu thang mở một cánh cửa sắt ra, quăng người vào, khóa chặt. Cả quá trình tốn không tới ba mươi giây. Đầu Đào Thanh Phong hoàn toàn trống rỗng, nhưng dù có phản ứng kịp cũng chẳng còn hơi sức để phản kháng, trước khi kịp hô cứu thì miệng đã bị băng keo dán chặt. Động tác của những người này dứt khoát nhanh nhẹn, hoàn toàn im hơi lặng tiếng, trừ tiếng mở cửa và khóa cửa, thì chẳng còn tiếng gì nữa. Đúng là tú tài gặp quân binh… Mấy người kia không biết đang canh ở ngoài hay đi rồi. Trên đầu trùm túi đen, miệng bị bịt, tay chân bị trói, nơi dây thừng siết truyền tới cảm giác vô cùng đau đớn, giãy giụa hết sức vẫn không lỏng được chút nào. Chỉ còn mỗi cái cổ có thể động, Đào Thanh Phong bèn nghĩ cách cọ cho rớt bọc đen. Nhưng khi bọc rớt rồi, vẫn chẳng thấy gì cả. Trong phòng tối đen như mực, không biết là do rèm cửa quá dày, hay căn bản là căn phòng này không có cửa . Đào Thanh Phong lết từng chút tới vách tường, đụng tường rồi lại từ từ lết tiếp, rốt cuộc cũng tìm được cửa. Đào Thanh Phong vừa thở hổn hển vừa áp một tai lên cánh cửa sắt cố gắng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, bình tĩnh xem xét tình hình hiện tại. Những người này bắt cóc có kế hoạch chặt chẽ rõ ràng, hẳn không phải là bọn cướp bóc bình thường. Đào Thanh Phong cơ hồ có thể khẳng định, chuyện này có liên quan đến người nhắn tin bí ẩn kia. Liên tưởng xâu xa hơn, hẳn là có liên quan tới những việc trước kia của Đào Thanh. Trong mớ kí ức mơ hồ như bị sương mù che phủ có ánh sáng đèn nê ông của Nhạc Thành Đại Sa Long, hai người đàn ông hung thần ác sát Long ca và Hổ ca, mùi bùn đất ở chóp mũi… Còn có hình ảnh tổng giám đốc của Tinh Huy đập bản hợp đồng vào đầu Đào Thanh… Thật nhiều, thật nhiều bí ẩn. Đào Thanh Phong nghe chuyện của Tiểu Bạch xong, ứng trên người Đào Thanh, càng cảm thấy như có một vực sâu đang cắn nuốt người ta. Nhưng, Đào Thanh Phong là người đã chết một lần, sẽ không để lại bị vực sâu này cắn nuốt chết đi một lần nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]