Chương trước
Chương sau
Thấy Lý Nguyệt rưng rưng nước mắt, Tú Tú nhịn không được có chút mềm lòng, mà cô đúng là biết rõ, chuyện này nếu tới tai mẹ cô, bà chắc chắn tức giận cho coi, mà điều quan trọng nhất bây giờ, chính là show diễn thời trang kết thúc thuận lợi.

Nếu uy hiếp trước mắt đã giải trừ rồi, thì chuyện này cũng coi như xong, cô rời đi một chút cũng tốt.

“Trang phục đâu?” Cô mở miệng hỏi.

“Phòng hóa trang phía sau hậu đài.” Biết cô đồng ý rồi, Lý Nguyệt nín khóc mỉm cười. “Tú Tú, cảm ơn cô, đợi chuyện này kết thúc, tôi chắc chắn sẽ báo đáp cô.”

Tú Tú cười khổ, chỉ theo cô ra hậu trường.

Ở hậu trường người qua kẻ lại, mồ hôi, đồ trang điểm và cả mùi nước hoa đầy rẫy trong đó, có vài người đang vội làm kiểu tóc cho người mẫu, vài người mẫu lại trong tình trạng đứng thay quần áo lộ nửa thân trần, cô nghe được tiếng quát nạt của mẹ, thấy mọi người bận rộn chạy ngược chạy xuôi.

Cô lặng lẽ cầm mấy dụng cụ thêu vào, sau đó đến phòng hóa trang của Lý Nguyệt.

Cô vừa vào cửa, Lý Nguyệt đã đưa trang phục cho cô, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Làn váy viền ren bị xé rách hơn 10cm, nửa màn sau còn 10p nữa Lý Nguyệt mới lên sân khấu, nên cô chỉ có chút thời gian khâu lại thôi, nhưng cô cần thêm ren hỗ trợ.

“Cái này tôi không có cách nào trực tiếp khâu được, tôi cần phải lấy một ít ren tới” – Tú Tú nói xong xoay người, lại thấy Lý Nguyệt cầm súng lục chỉa vào cô, hại cô đang nói phải dừng lại, cả người cứng đờ tại chỗ.

“Không cần.” Vẻ hoảng hốt của Lý Nguyệt đã hoàn toàn biến mất, chỉ lạnh lùng nhìn cô, nói: “Chị Chu nói cô không thông minh, tôi còn không tin, thật không ngờ cô thực sự ngu xuẩn đến vậy.”

“Sao cô…” Tú Tú ngây ngốc nhìn cô gái kia, và cây súng trên tay cô ta, nhất thời có chút hoảng loạn: “Cô làm gì vậy?”

“Tôi đang làm gì?” Lý Nguyệt khẽ cười thành tiếng, sau đó bỗng dưng khua tay: “Đương nhiên là phá hỏng show diễn thời trang rồi! Tôi vốn cho rằng Vương Triều Dương có thể dùng được, ai ngờ anh cũng ngu xuẩn như vậy, chỉ cho người đặt bom thôi cũng thất bại, tôi đành tự mình ra tay thôi.

Nói xong cô ta hất cằm lên, tiến lên phía trước dí súng vào người cô, lạnh lùng nói: “Hiện tại, cô phải ra ngoài chung với tôi, nếu cô dám cảnh báo cho bất kỳ kẻ nào biết, thì tôi sẽ đục một lỗ trên người cô, cô không muốn trên người cô có nhiều lỗ chứ?”

Cô không muốn nha.

“Mở cửa ra, đi về phía trước, sau khi rời khỏi đây rẽ trái lên lầu.”

Cô không thể không làm theo, chỉ có thể đi về phía trước, Lý Nguyệt dùng súng dí ngay lưng cô rồi theo sau.

Ngoài cửa chính là một mảng hỗn độn, cách nữa màn sau còn ba phút, tất cả mọi người đều bận túi bụi, chẳng ai chú ý đến tình hình bên này.

Cô trông thấy Đồ Hoan, nhưng Đồ Hoan đã thay đồ rồi, đứng ngay lối ra vào ở hậu đài sân khấu, cách nơi này thực sự quá xa, hơn nữa còn chuẩn bị ra sàn.

Tú Tú hết cách, chỉ có thể trèo lên cầu thang sắt.

Cầu thang này thông với phía trên sân khấu, là chỗ để nhân viên ánh sáng và kỹ thuật đi lại.

“Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Cô trèo đến chỗ cao nhất, cúi đầu là có thể thấy sân khấu bên dưới lóng lánh.

Nơi này cách sân khấu ít nhất bốn, năm tầng lầu, làm hại chân cô mềm nhũn.

Âm nhạc vang lên lần nữa, người mẫu và diễn viên bước lên trình diễn, từ nơi này nhìn, các cô càng giống búp bê xinh đẹp trong hộp âm nhạc.

Lý Nguyệt ép cô đi tới xà ngang chỗ nhân viên ánh sáng đi, rồi theo sau cô bước trên lối đi nhỏ hẹp, mãi cho tới trung tâm sân khấu.

“Giờ, cởi quần áo ra, mau lên!”

Tú Tú há hốc mồm, khẩn trương bám vào tay vịn bên cảnh, xoay đầu nhìn cô ta: “Cởi đồ?”

“Đúng, cởi đồ cô ra.” Lý Nguyệt dí súng về phía cô, ra lệnh: “Cởi sạch. Sau đó đứng trên con tàu bằng thủy tinh kia.”

OK, hiện tại cô biết cô ta muốn gì rồi?

Vị trí lên xuống con tàu bằng thủy tinh là đưa người mẫu vào màn, người phụ nữ này muốn cô cởi sạch đứng trên đó, rồi đánh rớt con tàu thủy tinh này, cô ta muốn cô nhục nhã.

Trong nháy mắt, Tú Tú xanh mặt, cô nuốt nước bọt, cố gắng kéo dài thời gian, mở miệng hỏi: “Tại sao cô phải làm vậy? Làm nhục tôi cô được gì chứ? Tôi đâu có đắc tội cô?”

“Cô không đắc tội tôi, cô muốn hận thì hãy hận cô đầu thai nhầm chỗ. Về phần được gì?” Lý Nguyệt cười nhạt, nói: “Tôi được nhiều lắm, show thời trang bị hủy, danh tiếng Chu Lỵ Hinh cũng hỏng luôn. Đường Hạ sớm nên kết hôn với tôi, nhưng ông ta thế nào cũng không chịu ly hôn với Chu Lỵ Hinh khốn kiếp đó…”

Tú Tú nghe vậy nhịn không được nói: “Cô để ý cái gì, tôi nghe nói có đạo diễn coi trọng cô, cô dự định sang Hollywood phát triển nữa…”

Không hề báo động trước, Lý Nguyệt tức giận tát cô một bạt tai, cắt lời cô.

“Tôi yêu ông ta!” Lý Nguyệt phẫn nộ nói: “Tôi vì ông ta lãng phí ba năm tuổi xuân!”

Tú Tú bị một bạt tai làm đầu óc choáng váng, suýt chút nữa té xuống, may là đúng lúc cô bắt được tay vịn, người phụ nữ đó đã ra tay nặng thật, một cái tát đã hại cô chảy máu mũi.

Đáng giận mà.

Cô bóp mũi cho máu ngừng chảy, xoay đầu lại, trông thấy gương mặt xinh đẹp của Lý Nguyệt đang vặn vẹo vì phẫn nộ.

“Ba năm! Cô biết ba năm quý giá thế nào với người mẫu không? Nhưng ông ta vẫn kiên trì ở cùng với con đàn bà đê tiện đó, tôi yêu ông ta như vậy, trong khi con đàn bà đê tiện đó lại xem ông ta hèn hạ như một con chó, vậy mà ông ta thà chia tay tôi, cũng không muốn rời xa bà ta!”

Nhìn người phụ nữ điên cuồng trước mặt, Tú Tú quệt máu mũi, không nhịn được nói: “Bọn họ không thể ly hôn, cho dù cô làm nhục tôi, hủy show diễn thời trang thì cũng vậy thôi.”

Lý Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Tôi biết chứ, nhưng làm nhục cô đồng nghĩa với làm nhục Đường Hạ và con đàn bà đê tiện Chu Lỵ Hinh, hơn nữa cổ phiếu Triều Đại ắt sẽ rất điên cuồng, sau đó sẽ có thể đem cổ phiếu Vương Triều Dương cho tôi bán cho Edward, kiếm được một khoản lớn!”

“Tại sao Vương Triều Dương phải cho cô cổ phiếu?” Câu này làm cô ngẩn người, sau đã hiểu rõ, cô khiếp sợ nhìn người phụ nữ trước mặt: “Trời ạ, Vương Triều Dương cũng có một chân với cô.”

Lý Nguyệt hất cằm, khinh thường nói: “Bằng không cô cho rằng anh thật sự hứng thú với con bé mập như cô à? Nếu không phải vì tôi, ngay cả tới gần cô anh cũng không muốn.”

Cô ta với Vương Triều Dương lên giường, mà còn có thể tuyên thệ lời thề son sắt với người đàn ông khác?

Tú Tú á khẩu không trả lời được trừng mắt người phụ nữ này, đột nhiên cảm thấy toàn biều vô lý đều có thể.

Lý Nguyệt hung hăng tiến lên, cao ngạo nói: “Xong rồi! Bớt nói nhảm đi, mau chóng cởi đồ cô ra! Tuy rằng mất mặt, nhưng ít ra cô có thể giữ lại cái mạng nhỏ, hoặc là cô muốn mặc đồ rơi xuống đó, cũng được. Cô công chúa nhỏ của Triều Đại chết rồi, và cô công chúa nhỏ của Triều Đại không mặc đồ đều như nhau thôi. Tôi không ngại, chỉ cần show diễn thời trang bị hủy là được.”

Vì quá sợ hãi, nên mặt Tú Tú trắng bệch, buột miệng nói: “Cô không biết, sau khi tôi xảy ra chuyện vẫn có thể báo cảnh sát à.”

“Dựa vào đâu? Dựa vào lời nói một phía của cô à? Triều Dương sẽ chứng minh lúc này tôi ở chung một chỗ với anh. Còn cô? Không ai biết cô đang ở đâu? Vừa rồi ở hậu trường hỗn loạn, không ai chú ý đến cô, giữa hai chúng ta, cô như không khí thôi, chẳng ai thấy cô, hay nhớ cô cả.”

Tú Tú nghe vậy, phát hiện người phụ nữ này không biết chuyện vừa xảy ra ở đây, muốn định mở miệng, đột nhiên cảm thấy nếu cô nói ra, thì Lý Nguyệt chắc chắn trực tiếp nổ súng giết chết cô.

Giống như lời cô ta vừa nói, cô sống hay chết đối với người phụ nữ này đều như nhau, chỉ cần có scandal là được.

Nếu bà ấy phát hiện cô ta không có mặt, điều này chứng minh cô ta bị mang đi rồi, chắc chắn sẽ làm thịt cô ta.

Dù sao, người chết sẽ không nói, cũng không thể làm nhân chứng.

“Nhanh chút coi, đứng lên, cởi quần áo ra.” Lý Nguyệt lạnh lùng nhìn cô, kéo cò súng, “Đừng ép tôi nổ súng.”

Sắc mặt Tú Tú tái nhợt lui về phía sau một bước, sau đó đứng trên con tàu bằng thủy tinh, con tàu bằng thủy tinh vì trọng lượng của cô mà chao đảo, cô khẩn trương dang hai tay, duy trì thế cân bằng.

Hết cách rồi, cô không muốn chết.

Lý Nguyệt nói không sai, tuy rằng mất mặt, nhưng ít ra cô còn giữ được cái mạng nhỏ.

Cô vô phương không nghĩ được cách nào, đành bắt đầu cởi quần áo.

Mới vừa ra khỏi sảnh Victoria, Vương Triều Dương nhân cơ hội muốn chạy, một mình Mạc Lỗi quật con rùa đó ngã xuống đất, con rùa đó hung hăng nói.

“Chuyện không liên quan đến tôi! Mấy quả bom đó không phải tôi đặt! Mấy người làm gì vậy? Buông ra!”

Vương Triều Dương bị đè trên mặt đất, liều mạng vùng vẫy, anh đem thằng cha đó giao cho anh Phượng.

Phượng Lực Cương túm anh lại, cười nói: “Vương tiên sinh, người của chúng tôi đã tóm được số bom anh muốn đặt, anh biết đó số bom ngu ngốc được lắp đặt có bao nhiêu đâu? Đủ để làm nổ toàn bộ con tàu à, căn bản không ngờ rằng anh còn ở trên tàu.”

Vương Triều Dương vừa nghe xong, mặt trắng bệch: “Anh nói cái gì?”

Hàn Võ Kỳ tiến lên trước, ném túi bom đó lên người anh: “Ngay từ lúc bắt đầu bọn họ đã khai anh rồi, trong quá trình phạm tội chúng tôi đều ghi lại, tài khoản đối phương còn được anh chuyển tiền vào chứ, anh đừng phí nước miếng nữa, tiếp tay cho kẻ khác giết người, trở thành đồng phạm, anh đợi sai khi xuống tàu mà ăn cơm tù đi.”

Nghe vậy, sắc mặt Vương Triều Dương tái nhợt, buột miệng nói ra: “Đó, đó không phải tôi làm, là Lý Nguyệt dùng tài khoản của tôi chuyển tiền, là cô ta làm, không phải tôi…”

Mạc Lỗi vừa nghe, ngây người một lúc, trong lòng thoáng giật mình, anh không nghe tiếp nữa, bước nhanh quay lại đại sảnh, lại không thấy Tú Tú đâu, cảm giác sợ hãi vô hình xâm lấn cả trái tim.

“Tú Tú đâu?”

Anh trở lại sân khấu, túm chị Tịnh Hà hỏi.

Giang Tịnh Hà ngây ra một lúc, nói: “Em ấy bảo em ấy muốn đến phòng hóa trang, có chuyện gì sao?”

“Lý Nguyệt và Vương Triều Dương thông đồng với nhau.” Anh nói cho cô biết: “Em đi tìm cô ấy.”

“Chị đi với em, đó là phòng hóa trang, không phải nhà hàng.” Tịnh Hà ngẩn người, bước nhanh theo anh đến phòng hóa trang mà Tú Tú tới, vốn muốn anh ở lại bên ngoài, nhưng thằng nhóc này không hề dừng lại, còn nhanh hơn cô một bước đẩy cửa ra.

Trong phòng hóa trang có hai cô gái, thấy anh, hai cô rất ngạc nhiên.

Anh không để ý đến hai cô, chỉ nhanh chóng quét qua từng khuôn mặt, sau đó bỗng dưng nằm áp xuống đất, kiểm tra bên dưới cửa nhà vệ sinh bị đóng lại.

Hai cô gái ở ngoài cửa thấy vậy lại xôn xao.

“Hắc, anh làm gì vậy?”

“Không có đôi giày nào của cô ấy, cô ấy không ở đây.” Anh không để ý các cô, chỉ đứng dậy nhìn Giang Tịnh Hà.

“Xin lỗi, tôi là nhân viên an ninh trên tàu.” Tịnh Hà bước nhanh về phía trước, lấy thẻ chứng nhận, và hỏi thăm hai cô gái ở đây: “Xin hỏi có ai thấy cô Đường Tú Tú không?”

“Không có, không thấy.” Hai cô đồng thanh lắc đầu.

Trong lòng anh có loại dự cảm xấu nghiêm trọng hơn.

“Biết đâu em ấy trở về phòng nghỉ, chị vừa thấy sắc mặt em ấy không được tốt lắm.” Tịnh Hà nói.

“Cô ấy sẽ không.” Anh sải bước ra khỏi phòng hóa trang, quét toàn bộ lối đi. “Cô ấy sẽ chờ em.”

Tịnh Hà bước theo anh ra khỏi phòng hóa trang, mở di động, ấn phím tắt gọi ông xã, vừa nói với anh: “Em đừng vội, chị gọi Đồ Cần qua, anh ấy sẽ giúp em tìm.”

Anh không thể, không thể đợi Đồ Cần đến, quá chậm, trong lòng anh có cảm giác sợ hãi.

Chuyện này không đúng, anh biết chứ.

Lần trước, anh bỏ qua cảm giác này, A Quang chết.

Anh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, anh nhìn hai bên, lối đi này chỉ thông ra hai nơi, một là sảnh Victoria, hai là hậu trường.

Nếu cô ấy trở lại sảnh Victoria, anh không thể không phát hiện ra cô.

“Em ra hậu trường xem xét.” Anh xoay người tới hậu trường, nói: “Anh Cần nếu có tung tích của cô ấy, điện thoại cho em ngay.”

Không đợi chị Tịnh Hà trả lời, anh đã bước nhanh hơn, chạy.

Lý Nguyệt là tình nhân của Đường Hạ, sao lại ở cùng Vương Triều Dương?

Chuyện này không đúng, anh biết mà.

Tú Tú không có khả năng rời khỏi anh, anh biết cô rất khó chịu, nhưng cô sẽ không ngu ngốc rời khỏi hiện trường, trừ phi Lý Nguyệt gọi cô ấy, cô ấy sẽ không đề phòng Lý Nguyệt, cô ấy sẽ không ngờ phía sau bức màn còn độc thủ nữa, ngay cả bọn họ cũng không nhìn ra.

Chết tiệt!

“Hắc, đây là hậu trường, những ai không phận sự miễn vào.”

Bảo an chặn anh lại, anh không có thời gian giải thích, chỉ có thể dùng võ trang với đối phương, đánh ngã bảo an.

Nửa màn sau của show diễn thời trang bắt đầu rồi, khi tiếng nhạc vang lên, anh mở cửa, luồn lách chen chúc ở hậu trường.

Anh thấy Đồ Hoan đứng ở hậu đài, đang chuẩn bị lên sân khấu, anh chen lên cầu thang, không nhìn mấy người mẫu hờn giận mắng chửi, lớn tiếng kêu cô.

“Đồ Hoan!”

“A Lỗi! Chuyện gì xảy ra vậy?” Đồ Hoan thấy anh, ngay ra một lúc. “Anh ở đây làm gì?”

“Vương Triều Dương cấu kết với Lý Nguyệt, Tú Tú không thấy đâu, cô có thấy cô ấy hay Lý Nguyệt không?” Nói xong, anh đứng ở nơi khá cao, quét qua đám người hỗn loạn ở hậu trường, nhưng những khuôn mặt này, không có cô ấy.

“Shit, không có!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.