Lúc này, trong phòng phát sóng trực tuyến, khu vực bình luận hiu quạnh cuối cùng cũng nên sôi động:
[Ha ha, cuối cùng bố cũng nhớ đến con bé quậy của mình rồi.]
[Tôi chỉ muốn biết, rác có gì vui.]
[Có thể trong mắt trẻ con không có sự phân biệt giữa rác và đồ chơi.]
[Đồ chơi đã bị tịch thu, chỉ có thể chơi rác thôi.]
[Cạn lời.]
[Càng cạn lời hơn là tôi đã theo dõi cô bé chơi rác trong hơn một tiếng đồng hồ!]
[Tôi cũng vậy.]
[Có độc.]
...
– Đúng là có độc.
Trần Vũ ngồi trước máy tính, gật đầu đồng ý.
Trong lúc Lâm Mạt Mạt “chơi rác”, số người trực tuyến trong phòng livestream đã tăng từ hơn năm trăm lên hơn một nghìn.
…
Bên đây, khi Lâm Mạt Mạt vứt cái lon trong tay xuống, Lâm Trình không nói gì nữa, chỉ căng mặt dắt Lâm Mạt Mạt về nhà.
Lâm Mạt Mạt mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy hình lưng của Lâm Trình đã đi vào hành lang tòa nhà cư dân.
“Còn đứng đó?” Lâm Trình quay đầu gọi Lâm Mạt Mạt.
“A, không ạ.” Lâm Mạt Mạt nhanh chân đuổi theo, trước khi đi vào hành lang, còn lưu luyến nhìn lại đống vật phẩm tái chế lớn mà mình đã sắp xếp xong, khuôn mặt đau đớn.
“Rửa tay.” Khi đi qua bồn nước chung tầng ba, Lâm Trình nhắc nhở.
“Dạ...”
“Đã rửa sạch.” Lâm Mạt Mạt theo bản năng mà giơ tay lên để Lâm Trình nhìn.
Cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt căng chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-gia-gameshow-mao-danh-baba-hoa-tinh-than/3479366/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.