Ăn cơm xong cô lôi kéo Thẩm Đông Phong ra ngoài chơi để tiêu cơm. Dưới sự dụ dỗ của cô, cuối cùng cô cũng phải chắp tay khuất phục.
"Đợi tôi đi thay đồ!"
"Không cần thay gì hết! Mặc như hiện tại quá là hợp lí rồi! Ở đó họ sẽ chẳng biết anh là ai đâu, nên cứ yên tâm mà chơi thỏa thích!".
Cô cứ như vậy vô cùng tự nhiên kéo tay anh ra ngoài. Thẩm Đông Phong chưa bao giờ làm việc không có quy củ như vậy. Không những thế bản thân anh lại phải làm theo sự sắp xếp của cô.
"Anh lái xe đi tôi sẽ chỉ đường cho anh!" Nói là chỉ đường nhưng trên màn hình chỉ dẫn của xe đã có tất cả rồi.
Thẩm Đông Phong giữ thái độ im lặng suốt quãng đường chuyên tâm lái xe. Ngồi ở ghế phụ nhìn ra cửa sổ lâu lâu lại liếc nhìn anh một chút Diệp Thiên Kì cảm thấy im lặng cũng có lúc trở nên bình yên lạ thường.
Sau hai mươi phút đi đường, xe của hai người dừng bánh trước một khu phố cổ vô cùng nhộn nhịp.
Trên phố đi bộ già trẻ, trai gái, những người yêu nhau họ đều xuống đường đi dạo. Những ngọn đèn sáng lung linh chạy dài theo dòng người phản chiếu những ánh sáng yếu ớt xuống cả khu phố. Mọi thứ vẫn là những gì cổ nhất từ nhà cửa tới phong cách ăn uống, con người.
Ánh mắt Diệp Thiên Kì hiện lên sự thích thú. Thẩm Đông Phong thì không mấy vui vẻ, thậm chí còn có chút khó chịu không hài lòng.
Ánh đứng trước cổng vào đưa vai tay vào túi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-dong-phong-xin-anh-nhe-tay/1785935/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.