Năm xưa hậu cung của Tiên đế có trên dưới sáu mươi phi tần, chưa kể đến những giai nhân bất hạnh không có phúc hưởng hoàng ân. Trong số đó lại chỉ có khoảng hai mươi người từng được coi là sủng phi. Con số này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Có người may mắn được sủng ái vài năm, lại có người chỉ chóng vánh mươi ngày đã rơi vào quên lãng. Hậu cung giai nhân nhiều như hoa trong vườn ngự uyển, đợt này tàn, đợt khác lại nở. Tiên đế có thể nuông chiều Trang phi, dung túng An chiêu nghi, nhưng người mà ngài thực lòng tín nhiệm thì trước sau chỉ có thái hậu mà thôi. Tiên đế đối với thái hậu có phải chân tình hay không, chẳng ai dám chắc. Thế nhưng Tiên đế xem trọng bà ra sao, trong cung không ai là không tỏ tường.
Khi xưa mỗi dịp sinh nhật bà, Tiên đế đều sai người đi khắp thiên hạ tìm về những gánh hát xuất sắc nhất, lại tự mình đốc thúc bọn họ tập dượt. Vất vả thế nào ngài cũng không ngại, chỉ mong đổi lấy một nụ cười của hồng nhan tri kỉ. Đến một năm nọ, thái hậu xem hát nhiều đã chán, Tiên đế không muốn bà mất hứng bèn lệnh cho lục cung phải tự mình chuẩn bị tiết mục giúp vui trong thọ yến của bà. Từ đó thành lệ, cứ đến sinh nhật thái hậu, mỗi cung phải chọn ra một tiết mục do chính phi tần trong cung đó biểu diễn. Bất luận là ca múa hay đánh đàn, ngâm thơ, chỉ cần khiến thái hậu ưng ý thì cả cung liền được trọng thưởng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung/2266266/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.