Từ khi lập hậu đến nay đã hơn bảy năm, đây là lần đầu tiên hoàng hậu bị phạt cấm túc. Hậu cung không tránh nổi một trận cuồng phong.
Sớm tinh mơ hôm sau, thái giám thân tín của hoàng hậu là Tần Khương tự mình mang ấn tín của ta đến trả. Trong cơn sóng gió đêm trước, ta sợ đến mất hồn, chỉ mong Bạch Diệu Hoa tai qua nạn khỏi, nào có nghĩ gì đến những chuyện khác. Thực không ngờ, hoàng đế lại dựa vào việc này đòi được ấn tín cho ta.
Cầm ngọc ấn trong tay, ta chẳng biết nên khóc hay nên cười. Nhận sắc phong bao lâu, lần đầu tiên nhìn thấy ấn tín của mình lại là lúc phải gánh thêm trách nhiệm quản lý hậu cung. Ta chỉ muốn bóp cổ hoàng đế.
Đám người ở Cẩm Tước cung thì lại vui mừng lắm. Tiểu Phúc Tử cười ngoác đến mang tai:
- Trong rủi có may! Chủ nhân ở hiền gặp lành, xem bây giờ còn ai dám gây sự với chúng ta...
Tiểu Phúc Tử chưa kịp nói trọn câu đã bị Ngọc Nga cốc đầu một cái rõ đau:
- Tiểu tử biết cái gì mà nói càn?
Tiểu Phúc Tử trợn mắt, nhọn mỏ cãi lại:
- Sao tỷ lại đánh ta? Chủ nhân chúng ta đứng đầu hậu cung, còn không phải là chuyện tốt à?
Mắt thấy Ngọc Nga đã xắn tay áo chuẩn bị cho hắn một trận, ta vội khoát tay can ngăn:
- Thôi, Tiểu Phúc Tử còn nhỏ. Ngươi so đo với hắn làm gì.
Tiểu Phúc Tử không biết tốt xấu, còn dám cau mày:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung/2266246/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.