Ta dứt lời, không chỉ Lâm Giang nghệch mặt ra mà Bạch Diệu Hoa cũng ngớ người.
Chốc lát sau, nàng mới giãy nảy:
- Tỷ tỷ! Tỷ nghĩ đi đâu vậy?! Muội và Lâm đại nhân không có chuyện gì cả!
Lâm Giang nghe đến đây mới hiểu ra cơ sự. Hắn tái mặt, quỳ sụp xuống:
- Nương nương minh giám, vi thần... vi thần tuyệt đối không dám có ý phạm thượng như thế!
Ta nhướn mày nhìn hai người bọn họ, nửa tin nửa ngờ:
- Nếu muội không có tư tình với hắn, cần gì phải giả vờ bị thương để gặp hắn mỗi ngày? Đừng giấu tỷ nữa, có việc gì cứ nói ra, tỷ sẽ nghĩ cách giải quyết. Cùng lắm... chúng ta thủ tiêu hắn là được.
Bạch Diệu Hoa lắc đầu nguầy nguậy:
- Đúng là muội giả vờ, nhưng không phải để được gặp Lâm đại nhân! Tỷ tỷ phải tin muội!
Lâm Giang sợ run, trán áp chặt xuống sàn, lắp bắp nói vọng lên:
- Vi thần... vi thần... trong... trong sạch! Nương nương... đừng thủ tiêu...
Ta nheo mắt nhìn Bạch Diệu Hoa, mất kiên nhẫn hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Bạch Diệu Hoa mím chặt môi, một lúc lâu sau mới đáp khẽ:
- Muội không muốn tỷ tỷ đau lòng...
Giờ thì đến lượt ta ngẩn ra:
- Ta đau lòng chuyện gì?
Bạch Diệu Hoa thở dài, vẫn giữ giọng khe khẽ:
- Muội ở trong cung lâu rồi, chưa từng gặp ai am hiểu thư họa như hoàng thượng. Ban đầu, có hoàng thượng cùng phẩm tranh, bàn luận họa kỹ, muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung/2266220/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.