Kẻ không mời mà đến này quả nhiên không phải người tốt.
Ở hậu cung này bất luận là chuyện xấu của ai, Triệu Lam Kiều chưa bao giờ vắng mặt.
Triệu Lam Kiều vén màn kiệu soi mói nhìn Tô Nhược đang quỳ dưới đất, lộ rõ vẻ thích thú:
- Tô muội muội lại gây ra chuyện gì à?
Triệu Lam Kiều cất công đến tận đây thì chắc hẳn đã biết rõ chuyện xấu của Tô Nhược rồi, có muốn êm đẹp cũng không được nữa.
Ta thở dài, cố nặn ra một nụ cười:
- Tô sung hoa mới đến, còn nhiều điều chưa hiểu nên vô tình mạo phạm Lạc thục dung...
Triệu Lam Kiều xuýt xoa vờ hỏi:
- Lạc muội muội không sao chứ? Thực khiến muội đây lo quá! Lạc muội muội sức khỏe không tốt, nếu để xảy ra chuyện gì... Không biết phải làm sao mới đền nổi tội. Hiền phi tỷ tỷ định làm thế nào?
Ta vốn muốn đưa Lạc Linh Chương trở về trước, nhưng xem ra Triệu Lam Kiều nhất định không để yên việc này.
Ta mỉm cười bình thản đáp:
- Lạc thục dung không sao. Đức phi muội muội không cần lo lắng.
Đoạn, ta quay sang nói với Phong Thể Minh:
- Phiền tiệp dư thay bản cung đưa Lạc thục dung hồi cung. Ta cùng Tô sung hoa đi Triêu Lan cung thỉnh tội trước.
Phong Thể Minh gật đầu:
- Nương nương yên tâm.
Triệu Lam Kiều nghe xong, bèn vén rộng màn kiệu, niềm nở vẫy tay:
- Đã thế chi bằng hiền phi tỷ tỷ đi cùng với muội luôn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung/2266219/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.