Lời tố cáo của Xuân Hạnh chẳng khác nào tia chớp rạch ngang nền trời, khiến cho tất thảy đều chao đảo. Kiếp nạn đang ở trên đầu hoàng hậu, chẳng rõ thế nào lại bay đến chỗ Liễu Yến Yến rồi.
Liễu Yến Yến giật bắn mình, bật dậy hét lớn:
– Ngươi đừng ngậm máu phun người!
Xuân Hạnh chẳng hề sợ hãi, chỉ thản nhiên ngẩng đầu đáp:
– Nô tỳ chỉ nói sự thật. Thục phi nương nương, người đừng tưởng có thể qua cầu rút ván dễ dàng như thế!
Liễu Yến Yến giận đến nỗi mặt mũi đỏ gay, đang định mắng tiếp thì hoàng đế đã lên tiếng trước:
– Xuân Hạnh, ban nãy ngươi nói những việc ngươi làm đều là bất đắc dĩ. Nhưng trẫm thực không hiểu… Hoàng hậu coi trọng ngươi vô cùng. Ở trong cung, ngươi tuy là cung nữ nhưng oai phong chẳng kém gì ai. Sao thục phi lại có thể ép ngươi làm chuyện xấu?
Ánh mắt hoàng đế nhìn xoáy vào Xuân Hạnh, như thể muốn thấu suốt tâm can nàng ta. Quả nhiên, Xuân Hạnh liền cụp mắt xuống. Nàng ta lộ vẻ đắn đo, hai vai run lên, thổn thức từng tiếng một:
– Nô tỳ… nô tỳ… cũng là vì hoàng thượng…
Xuân Hạnh càng nói càng khiến người ta kinh ngạc. Triệu Lam Kiều cười hờ hững:
– Tiện nhân này sợ tội ăn nói hồ đồ rồi! Lại còn dám lôi cả hoàng thượng vào đây?
Lúc này, sắc mặt hoàng hậu dường như đã hồng hào trở lại. Nàng thở dài, than:
– Xuân Hạnh hầu hạ thần thiếp đã mười mấy năm ròng, nay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung/2266210/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.