Một tiếng thét chói tai làm cho thanh kiếm trên tay Mạc Kỉ Hàn ngừng lại một chút, không phải giọng hét chói tai kia làm cho y phân thần, mà chính nội dung tiếng hét chói tai làm cho y không thể kiềm chế được nỗi kinh hoàng. Tám trăm dặm cấp báo, là cấp báo quan trọng nhất, Nhậm Cực mới vừa đến nơi này tìm mình, hiện rõ là trong triều không hề có chuyện hệ trọng, vậy chuyện gì mà quan trọng đến mức phải dùng tám trăm dặm cấp báo?
Mũi kiếm khó khăn lắm mới chạm vào da thịt của Nhậm Cực thì dừng lại, tuy rằng chỉ cần một chút thôi thì Nhậm Cực có thể nói đã lãnh đủ, thắt lưng vận một lực thoát khỏi tay Mạc Kỉ Hàn, vận nội lực vào khuỷu tay đánh vào bên hông của y, còn tay kia lại nhắm đánh ngay vào tay phải đang cầm kiếm của Mạc Kỉ Hàn, đánh trực tiếp vào mạch cổ tay.
Bên hông cảm thấy được khuỷu tay của Nhậm Cực mang theo nội lực đánh vào cơ thể, Mạc Kỉ Hàn bỗng nhiên bừng tỉnh nghiêng người muốn né tránh, không ngờ nhận một chưởng từ sau đánh tới, cổ tay phải lập tức tê rần, “Đang” tiếng kiếm rơi xuống đất vang lên.
Mạc Kỉ Hàn mất hết ý chí, tùy ý để bàn tay kia thuận thế hướng về phía trước chế trụ cổ của y, nhắm mắt lại khi ánh mắt mở ra thì bên trong đã bao phủ một tầng ý chí nghiêm nghị thấy chết không sờn, lạnh lùng đấu nhãn cùng Nhậm Cực.
Năm ngón tay của Nhậm Cực chặt chẽ kiềm cổ họng Mạc Kỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung-tu-quyen-1/1945928/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.