Dựa theo thánh ý, cuộc thi tỷ võ chiêu thân cho Thẩm gia dự kiến diễn ra vào giữa tháng Mười một. Bây giờ mới là tháng Chín, ở giữa có một khoảng trống lớn là để cho những người tham gia chuẩn bị.
Trong Ngự thư phòng, vị hoàng đế văn nhược nho nhã lại trêu chọc con chim nhốt trong lồng vàng: "Ngươi nói xem, trẫm hạ thánh chỉ này, Thẩm đại tướng quân sẽ không trách tội trẫm chứ?"
Đại giám hầu hạ bên cạnh nở nụ cười nịnh nọt, hệt như mười năm qua chưa từng thay đổi: "Sao có thể chứ? Bệ hạ là thiên tử, sấm sét hay mưa móc [1] đều là ân huệ của trời, Bệ hạ chỉ đang lo lắng cho Thẩm cô nương thôi.
[1]: (Từ cũ, Văn chương) mưa và sương; dùng để ví ân huệ trên ban xuống (Theo Tratu Soha).
Nàng là nữ tử mà lại đi tư bôn với người ta, chuyện như vậy truyền ra ngoài thì hôn sự tất nhiên sẽ khó mà sắp xếp được.
Bệ hạ lẽ ra có thể trực tiếp ban hôn, nhưng người lại chọn phương án thỏa hiệp, cho Đại tướng quân đủ mặt mũi, hắn phải tạ ơn mới đúng. Hơn nữa thi đấu chiêu thân, người không có bản lĩnh sao có thể làm con rể Thẩm gia được?"
Triệu Tiềm lơ đễnh trêu chọc con chim, không biết có nghe rõ hay không, một lúc sau, trêu chọc đến khi không còn hứng thú gì nữa mới cười nói: "Ngươi biết nói chuyện đấy."
"Sự thật là như thế, nô tài không dám nói bậy."
"Hay cho một câu không dám nói bậy, nếu tất cả thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-co-nuong-truy-the-cong-luoc/3538598/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.