Dư Niệm giật mình.
Giao cô cho anh Thẩm?
Ý gì đây?
Cô nghĩ không lẽ Tiểu Bạch lòng không cam tình không nguyện mà gửi gắm cả quãng đời còn lại của cô cho anh Thẩm.
– Chính là ý đó- Tiểu Bạch nhìn cô một cái, nói.
Dư Niệm vừa mới hớp ngụm rượu dương mai vào miệng suýt nữa phun ra, cô khó tin nhìn Tiểu Bạch:
– Thằng nhóc này học thuật độc tâm từ khi nào vậy.
– Bởi vì em rất hiểu chị Dư Niệm, cho nên đoán được chắc chắn chị đang có suy nghĩ này- Cậu suy tư chốc lát, bổ sung- Nhưng mà, theo quan sát của em, anh Thẩm cũng là lựa chọn không tồi đâu. Anh ấy đối với con gái rất chừng mực, bình thường khoảng cảnh tiếp xúc cũng chính là khoảng cách tiếp đãi khách hàng, không giống như đối với chị Dư Niệm, là khoảng cách lưng lửng của bạn bè và người yêu. Với anh ấy mà nói, chắc hẳn chị là sự tồn tại khá đặc biệt.
Dư Niệm đẩy dĩa thức ăn cho Tiểu Bạch, dặn cậu ăn nhiều một chút.
Cô sợ cậu ấy lắm mồm, ngộ nhỡ bị Thẩm Bạc nghe được thì phiền phức lắm.
Đúng lúc, Thẩm Bạc cũng đang nhìn cô, đưa cái chén đến, tỉnh bơ nói:
– Có thể gắp một miếng đậu hủ chiên cho tôi không?
Dư Niệm nhìn lại hướng để thức ăn, quả thật gần cô hơn một chút.
Cô không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu, gắp hai miếng đậu hủ cho Thẩm Bạc.
Trong bữa tiệc tối này, cô lại ăn vài con cua lớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-bac/2363475/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.