Trời nhá nhem tối, mặt trời lặn về tây.
Phía chân trời xa xa hiện ra màu xám trắng, điểm xuyết chấm sao, nhấp nháy nhấp nháy, như giọt nước long lanh sắp rơi nơi khóe mắt con người.
Trần Nhiêu mở tiệc chiêu đã mọi người ăn cua.
Chính vì cuối thu thời tiết mát mẻ nên cua mùa này khá thơm ngon.
Dư Niệm tách cua ra, chấm một chút nước chấm, lại nhấp chút rượu dương mai đã hâm nóng, nhất thời sướng tận tâm can.
Cô thỏa mãn than thở: “Cua ở đây với cua ở khu Hoàng Sơn khác nhau thật, hương vị đúng là khó diễn tả.”
Tề Thù mỉm cười, “Rượu dương mai có hợp khẩu vị của cô không?”
Dư Niệm gật đầu, “Vừa ngọt vừa cay, nhưng không có xộc lên mũi như rượu gạo, tôi rất thích, cám ơn cô Tề đã chiêu đãi.”
“Đây là nó chuẩn bị chuẩn bị cho tôi, chuyên để dành cho khách nữ uống.”
“Nó?” Dư Niệm lặng lẽ nhướng mày.
Cô ấy nói ‘nó’, trên mặt còn mang theo nụ cười với lúm đồng tiền sâu hoắm.
Rốt cuộc là trò bịp, hay là?
Cô không mang theo máy phát hiện nói dối, không thể lập tức cho ra kết luận, chỉ có thể khống chế hoang mang trong lòng.
Tề Thù lại mờ ám nói: “Nó luôn dịu dàng quan tâm, tôi vẫn cho rằng nó sẽ không lớn lên, nhưng nhiều năm như vậy, chắc chắn đã trưởng thành, khó trách suy nghĩ lại chu đáo đến vậy.”
Dư Niệm cố tình lảng sang chuyện khác, “À, rượu dương mai ủ như thế nào? Mùi vị khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-bac/2363473/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.