Dư Niệm nói: “Nhưng mà, lúc con của Quý Lam bị bắt cóc, xuất hiện hai người, vậy đồng phạm của anh là anh?”
“Đồng phạm?” Ông chủ hoảng hốt ngẩng đầu, khó tin nói: “Chỉ có một mình tôi, thật sự không có người nào khác nữa. Lúc ấy tôi nghe thấy tiếng Quý Lam lên lầu, đặc biệt hoảng, không cẩn thận mở cửa sổ. Bị hoảng sợ quá, nên tôi bụm miệng đứa trẻ rồi núp trong tủ quần áo. Kết quả không biết tại sao cô ta lại bỏ chạy ra ngoài nữa.”
“Ý của anh là, anh hoàn toàn không tìm người ngụy trang thành Cố Hoạch Điểu?”
“Cố Hoạch Điểu gì?” Anh ta thật sự không biết, khóe miệng khẽ nhếch, im lặng.
“Quý Lam đến bên cửa sổ đã mở, trên bờ tường đối diện có người khoác áo lông chim, nghĩ là con mình bị người đó bắt cóc, cho nên liền lao xuống lầu.” Dư Niệm nói.
“Sao có thể?” Anh ta mím môi.
Dư Niệm cười khổ: “Tôi cũng rất muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”
Nếu anh ta không nói dối, vậy người xuất hiện trên bờ tường là ai?
Dù sao vẫn không thể là Cố Hoạch Điều được?
Cô không tin!
Dư Niệm hỏi: “Vậy đứa trẻ đâu?”
“Tôi vốn nhốt nó ở một nhà xưởng bỏ hoang, ngày nào cũng đến đưa cơm cho nó, nhưng hôm qua đến đó thì không thấy nó đâu nữa!”
“Anh nói miệng không bằng chứng, bảo tôi làm sao tin anh được? Thằng bé là anh bắt cóc, anh còn nói không thấy nó đâu nữa, thời điểm gây án có hai người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-bac/2363467/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.