Mưa bên ngoài quán rơi như trút nước, lộp bộp, đập tan từng giọt nước mênh mông.
Viên ngọc bắn tung tóe vào tấm mành, chiếu ra đèn đường yếu ớt, phản xạ vào trong quán, vừa vắng lặng lại lạ lùng.
Dư Niệm uống hết hai chén canh đầy ấm nóng, cảm thấy hài lòng đặt đũa xuống.
Trời lạnh, trong quán lại ấm cúng, có bạn bè đối xử chân thành, còn có mỳ nước ngon lành, thật đúng là chuyện may mắn trong cuộc đời.
Vẻ mặt cô nhìn Thẩm Bạc và Tiểu Bạch dịu dàng hơn rất nhiều, “Xong chưa, chúng ta về?”
“Tôi đi thanh toán.” Sự hòa nhã hữu lễ của Thẩm Bạc thể hiện ở mỗi một chi tiết nhỏ, làm cho người ta rất khó chán ghét anh.
Ông chủ giới thiệu cô uống rượu hoa quế nhà mình ủ, thịnh tình của anh ta không thể chối từ, Dư Niệm chỉ có thể uống hai ly.
Đợi đến khi về nhà, hơi rượu xông lên đầu, thái dương Dư Niệm đau âm ỉ, chóng mặt đâm đầu về trước.
Cô được Thẩm Bạc dìu, thất tha thất thểu bước đi, gần như đè hết lên người anh.
Dư Niệm thực sự không say, chỉ là nồng độ rượu kia quá cao, cô lập tức không chịu nổi, cho nên tác dụng phụ quá lớn.
Chóp mũi cô quanh quẩn mùi hương trên người Thẩm Bạc.
Mùi nước hoa không biết tên, mùi không hề tầm thường, hình như là độc nhất vô nhị, mùi đặc chế cho anh, thần bí khó lường.
Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn.
Ngày mưa luôn không thấy trăng sao, bị tầng mây dày đặc che khuất, ánh ra bóng sáng xám trắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-bac/136973/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.