Dư Niệm như vậy nghĩa là từ chối miếng thịt béo bở dâng đến tận cửa, Thẩm Bạc lại không có phản ứng gì.
Cô không khỏi bồn chồn lo lắng, như sự yên tĩnh trước cơn giông. Suy cho cùng người giống như Thẩm Bạc, sao lại đi ăn thua với tiền.
Thẩm Bạc đặt ly nước xuống, đáy mắt đầy ắp ý cười, “Thế thì, đành mời cô Quý ra về vậy.”
Dư Niệm ngạc nhiên, cô còn tưởng rằng anh luôn luôn chuẩn bị đường lui đó chứ.
Quý Lam chưa từ bỏ ý định, “Tôi biết năng lực của anh Thẩm, tôi cũng tốn rất nhiều công sức mới tìm được chỗ này. Cho dù phải trả bao nhiêu tiền, chỉ cần các người có thể giúp tôi…”
“Tiểu Bạch, tiễn khách.” Lúc này đây, là Thẩm Bạc lặp lại câu nói này.
Quý Lam đành đi ra cửa với vẻ không cam lòng, trước khi đi, ngón tay còn bấu vào cánh cửa, quay đầu lại hung dữ nói: “Tôi sẽ lại đến, anh Thẩm.”
Thẩm Bạc cười mà không đáp, gật đầu chào tạm biệt.
Chờ Quý Lam đi khuất, Dư Niệm mới hồi phục tinh thần, đánh giá người đàn ông đang cười tủm tỉm trước mặt này, “Anh Thẩm, anh đang có chủ ý gì?”
Cô nhìn anh thế nào, cũng không phải là người tràn đầy tinh thần trọng nghĩa.
Thẩm Bạc ngọt ngào gõ gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn, “Cô thích búp bê tóc hồng, tôi lại mua búp bê tóc đen vì ngại bẩn cho cô, vậy chẳng những không đáp ứng yêu cầu mua búp bê cho cô, còn làm trái ý cô, cô sẽ vui vẻ sao?”
“Cho tôi búp bê tóc đen, chi bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-bac/136972/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.