Đăng trong nhà "bacom2"
Trước tiên lão đạo sĩ dẫn Nhai tử đi đổi bộ quần áo cũ, sau đó bốc vài nắm bùn đất ở chân tường thành trét lên mặt để che đi bộ dạng thật, xong xuôi mới thản nhiên tiến vào thành.
Nhai tử vừa tò mò quan sát khắp nơi, vừa hỏi: "Sư phụ, y phục này là đồ trộm ạ?"
Lão đạo sĩ cũng không quay lại chỉ xáng cho hắn một cái, nghiêm mặt nói: "Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, vi sư chỉ mượn dùng thôi!"
Dừng một chút rồi vui vẻ khen: "Mấy kẻ kia tuy ngày thường vào nhà trộm cắp cướp của, ấy mà thực dễ nói chuyện!"
Nhai tử xoa trán không dám lên tiếng, thầm nghĩ chỉ nói một lời không hợp là ngài lập tức động thủ, ai dám phản kháng?!
Trước nay hai thầy trò đều ở chốn thâm sơn cùng cốc, đây là lần đầu tiên Nhai tử vào thành, chắc hẳn phải có cảm giác mới lạ.
Nhưng lúc này đầu óc hắn đều bị bốn chữ "Hành hiệp trượng nghĩa" chiếm đầy, đi vài bước đã thấy chán phèo, lập tức bước nhanh tiến lên song hành với lão đạo sĩ, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, chúng ta đi giết cẩu quan sao?"
Lão đạo sĩ quay đầu trừng mắt: "Ngu thế, ngu thế, mưu hại mệnh quan triều đình chính là tội lớn tru di cửu tộc! Ngươi muốn tìm chết thì đừng liên lụy vi sư!"
Nhai tử: ". . . Vậy ngài tới làm gì?"
Kiếm đâu ra những chín tộc đây chứ? Hai người bọn họ gộp lại cũng không đủ!
Lão đạo sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-y-nhat-pham/3505039/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.