Người thiếu niên luôn tràn trề tinh lực phát tiết không hết, trí tưởng tượng kéo dài vô tận, tựa như sông lớn đổ xuống từ trên núi, ngày đêm trôi ào ạt về những phương trời không tên.
Hắn nằm trên mái ngói của một đạo quan cũ nát, hai tay chắp sau đầu làm gối, một chân nhếch cao bắt chéo qua chân kia lúc lắc, miệng ngậm cọng cỏ xanh, lẩm bẩm: “Đến khi nào mới có thể ra ngoài phiêu bạt giang hồ nhỉ?”
Từng cụm mây trắng tinh và mềm mại giống những đám bông mới hái đang từ từ lướt qua bầu trời xanh thẳm, như thể mang theo luôn linh hồn nhỏ bé của hắn.
“Nhai tử!” Một lão đạo sĩ tóc thưa thớt thò đầu ra hô lớn, “Ăn cơm!”
“Dạ tới ngay!” Thiếu niên vừa thưa vừa tung người rơi khỏi nóc nhà cao mấy trượng, giữa không trung lật người một cái rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất như diều hâu.
“Ui da!” Hắn mới đứng vững đã bị lão đạo sĩ hung hăng đạp cho một cái té chúi nhủi, ôm đầu đau đến mức nước mắt ứa ra.
Lão đạo sĩ mắng: “Bảo ngươi học thuộc lòng bệnh án thì ngươi ra ngoài đi lang thang! Cho ngươi chạy này, cho ngươi chạy này...”
Lão đạo sĩ trông cũng khá già thế mà chân cẳng vô cùng nhanh nhẹn, mặc dù thiếu niên tên “Nhai tử” chạy vắt giò lên cổ nhưng ông lão vẫn có thể đuổi theo sát phía sau mà đánh, thỉnh thoảng còn cầm chiếc giày tơi tả của mình đập lia lịa...
Nhớ qua thăm nhà bà còm trong wattpad. Cơm trưa là một nồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-y-nhat-pham/3504464/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.