Sau khi uống thuốc, cơn sốt của các bệnh nhân giảm xuống ở mức độ khác nhau, Tùng Châm cũng tỉnh lại, lần đầu tiên mỉm cười khi thấy đám người Hồng Văn đi tới.
"Không đau nữa ạ, Hồng đại phu, có phải con khỏe rồi?"
Hồng Văn bắt mạch, mạch tượng xác thật bằng phẳng hơn, cách mặt nạ bảo hộ mỉm cười: "Quả thực đã đỡ nhiều."
Sốt cao sẽ làm bệnh nhân toàn thân đau nhức đầu óc mơ màng, một khi cơn sốt hạ xuống, cảm giác thoải mái sẽ được phóng đại vô hạn.
Tùng Châm nhẹ nhàng thở phào, lại nghe Hồng Văn nói: "Bệnh tới như sập núi, bệnh đi như kéo tơ, kế tiếp có khả năng sẽ bị lặp lại. May thay lần này chúng ta có thể áp xuống, lần kế cũng có thể áp xuống. Cho nên con không cần sợ, chúng ta từ từ chữa lành bệnh để con khỏe hẳn, được không?"
Đám người Trình Bân đang vui mừng nghe vậy bất giác kinh hãi: "Đại nhân, vậy..."
Xưa nay xem bệnh luôn nói theo chiều hướng tốt, huống chi tình hình trước mắt xác thật là chuyển biến tốt đẹp, vì sao lại nói kiểu dè dặt như vậy?
Hồng Nhai hơi lắc đầu, ý bảo bọn họ không cần lên tiếng.
Vốn Tùng Châm vừa nghe còn có thể lặp lại, miệng nhỏ lập tức mếu máo, nhưng dân tị nạn ở khu này đều rất tín nhiệm vị đại phu trẻ luôn chữa bệnh từ thiện suốt mấy tháng qua, nếu vị này nói có thể khỏe lại thì nhất định có thể hết bịnh.
Vì thế cậu bé gật đầu thật mạnh: "Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-y-nhat-pham/3486172/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.