À, hóa ra là tới xem bệnh.
Vương Asim biết Hồng Văn không thích có người quỳ tới quỳ lui với mình, bèn tiến lên kéo y dậy: "Huynh đài à, nhi tử của huynh trông không có gì quá nghiêm trọng, chi bằng ngày mai hẵng đến. Hồng đại phu đã vất vả hơn nửa ngày, mệt quá sức rồi, cũng nên nghỉ ngơi ăn miếng cơm nóng hổi đúng không?"
Bất luận bệnh nhân tới khám có thơm hay thối hay khờ hay ngốc đến độ nào thì Tiểu Hồng Thái y vẫn kiên nhẫn dò hỏi từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cầm tay chuyên chú bắt mạch sờ nắn xem xét tỉ mỉ, rồi còn nói một tràng giải thích an ủi, hắn nhìn thôi mà cũng mệt. Hơn nữa doanh trại Đông Bắc cách đây hơn một canh giờ cưỡi ngựa, hôm nay Công chúa hiếm khi đến cùng, chẳng phải Tiểu Hồng Thái y nên đưa Công chúa đi dạo? Đã vậy còn phải về trại trước khi trời tối nên sau giờ ngọ làm gì còn rảnh.
Người cha nghe thế, vẻ mặt hơi do dự, hai tay xoắn chặt vào nhau, môi khô khốc ngập ngừng nói: "Vậy, vậy lần sau tiểu nhân..."
Y cũng biết mình cứ bám theo người ta như vậy là không nên, ấy mà thật sự không dễ dàng tới được đến bước này... Vì thế ngập ngừng một hồi vẫn chưa nói hết câu.
Hồng Văn thấy y dường như có nỗi niềm, giơ tay ra hiệu cho Vương Asim lui ra sau, chủ động hỏi: "Huynh đài, có chuyện gì cứ nói đi, đừng ngại."
Một tia sáng nhanh chóng lóe lên trong mắt người cha, y ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-y-nhat-pham/3469295/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.