Editor: Hà Hoa Khứ
Tuyết lớn đổ xuống từng trận rốt cuộc cũng dứt khi mặt trời lên.
Sáng sớm, Thục phi còn đang ngồi trang điểm trước gương đồng đã kiềm không được tức giận mắng Vịnh Lâm, “Ngươi rốt cuộc có ý gì? Ca ca ruột còn chưa gặp mặt, cứ một mực đòi đi gặp con của người đàn bà khác. Vịnh Kỳ Vịnh Kỳ, Vịnh Kỳ so với mẫu thân còn quan trọng hơn sao?” Chiếc lược bằng ngọc lưu ly đang cầm trên tay cũng đem ném mạnh xuống đất.
Nàng vừa nổi giận, toàn bộ cung nữ xung quanh đồng loạt quỳ sụp xuống.
Vịnh Lâm đêm qua ngủ rất ngon giấc, thức dậy liền rửa mặt chải đầu, vô cùng hứng khởi định đi thăm Vịnh Kỳ, không ngờ chỉ mới nói một câu Thục phi đã giận dữ, chính mình cũng không biết tại sao, dùng vẻ mặt ngây ngô nhìn mẫu thân, “Mẫu thân làm sao vậy? Hôm qua không phải đã đồng ý để nhi thần đi gặp y sao?”
“Không cho ngươi đi.” Cung nữ nhặt cây lược dưới đất, quỳ gối dâng lên. Thục phi đón lấy, nhìn dáng dấp cao lớn của con trai qua gương đồng, thần sắc lạnh như băng, “Nội Trừng Viện là nơi nào? Vừa bẩn vừa loạn, lại hôi hám, ngươi đường đường là hoàng tử, ở cung Thục phi tốt như vậy không muốn sao cứ phải chui đầu vào nơi đó?”
“Tại vì Vịnh Kỳ ca ca......”
“Vịnh Kỳ là phạm nhân, Phụ hoàng ngươi đã hạ chỉ phải điều tra hắn, ngươi còn không rõ chỗ nào?” Thục phi khiển trách một câu thấy Vịnh Lâm vẫn chần chừ đứng đó, vẻ mặt không cam lòng, nàng sợ hắn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu/131866/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.