Editor: Hà Hoa Khứ 
Ngay hôm đó, sau khi từ Nội Trừng Viện trở về, vừa xế chiều Trương Thành đã sai người bẩm báo. 
Vịnh Kỳ bệnh tình trở nặng. 
Sự tình bên trong như vậy, thử hỏi làm sao bệnh không chuyển nặng? Hắn ngang nhiên bức ép cơ thể đang sốt cao, làm cho ca ca mỏng manh của hắn phải khóc lóc, phải cầu xin, bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác, bị nhục nhã đến mức hận không thể tìm tới cái chết. 
Hắn lơ đãng nhìn phục trang sẽ mặc trong lễ sắc lập Thái tử ngày mai, xử lý vài công văn khẩn cấp trong tay, tối đến lại cùng mẫu thân dùng cơm, Thục phi thuận miệng nói: “Sao thế? Tối đến sắc mặt ngươi kém như vậy, buổi sáng chắc không có chuyện tốt đẹp gì.” 
“Vịnh Kỳ bị bệnh.” Lúc mở miệng nói câu này Vịnh Thiện khẽ chau mày, vô cùng phiền muộn hận không thể tự đánh mình một roi. 
Thục phi nhìn thấy thản nhiên tiếp lời, “Hài tử kia thân thể xương cốt vốn không khỏe mạnh.” Không hỏi thêm gì, yên lặng gắp một miếng măng đặt vào trong bát của Vịnh Thiện, “Chuyện của Vịnh Lâm, ngươi tính khi nào thì nói với Phụ hoàng ngươi?” 
“Khi thời cơ đến, nhi thần tự nhiên sẽ nói.” 
Bên ngoài tuyết lớn còn chưa dứt. 
Lầu các vàng son lộng lẫy chung quanh đều treo màn cửa ngũ sắc thật dày, bốn góc rũ xuống dây tua kim tuyến. Dưới lòng đất còn có hầm trữ nhiệt, nhiệt khí nồng quá cũng khiến cho người ta khó chịu. 
Không gian quá trầm mặc, cao lương mĩ vị đầy bàn đều không có hứng thú thưởng thức. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu/131865/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.