4.
Mùa thu ngắn ngủi qua đi, đông lạnh đã về tới, sân trong phủ được lấp đầy bởi một lớp tuyết trắng, dưới ánh mặt trời lấp lánh dễ chịu.
Năm nay, hoa mai cũng nở rộ cực kỳ đẹp, mỗi cành hoa đều có màu đỏ thẫm bắt mắt… Đỏ thẫm?
Hắn lại tới nữa, mang theo cơ thể bị thương tới.
Ta cho rằng hắn đã thông minh hơn một chút, biết dùng khổ nhục kế để ta thả lỏng cảnh giác, vì thế ta cẩn thận đi qua chuẩn bị phối hợp với màn diễn này.
Trên nền tuyết trắng là cả người nhuốm máu của hắn, mùi máu tươi rất nồng, hình như đã trải qua trận đấu kịch liệt nào đó mà y phục bị rách tả tơi, mái tóc dài rơi xuống đầu vai, ý thức dần lâm vào hôn mê.
Mấu chốt chính là mặt hắn nằm xuống đất, ta sợ hắn sẽ bị nghẹt thở mà chết.
“Này, đã chết chưa?” Ta xoay người hắn lại, kéo về bên mình.
Hắn lắp ba lắp bắp nói cái gì đó không rõ ta bèn ghé sát lại gần nghe, được lắm được lắm, lúc này mà hắn còn nói đừng chạm vào hắn?
Sao ta có thể nghe hắn được chứ?
Sau đó, sau khi hắn tỉnh dậy, bởi vì cơ thể chưa được bình phục nên không thể xuống đất đi lại, vì thế bắt đầu ngồi trên đầu giường giận dỗi.
Cứ thế ba ngày liền, thấy ta tới là quay mặt vào trong vách tường bên cạnh giường.
“Ngươi xem đây là diện bích tư* à?” Ta đưa chén thuốc tới trước mặt hắn.
*Diện bích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-va-sat-thu/2897849/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.