Triêu Ca vừa nói vừa yên lặng nằm dưới rừng đào dần dần không có âm thanh nào nữa.
Liễu Nhiễu đợi một lúc mới ngẩng đầu, thấy hắn nhắm mắt giống như đang ngủ vậy.
Liễu Nhiễu lẳng lặng nhìn một lúc, nhịn không được đưa tay ra sờ mi tâm Triêu Ca một cái. Tay nàng vừa chạm đến da thịt hắn đã bị hắn bắt lại, nàng kinh sợ muốn rút lại nhưng Triêu Ca lại mơ mơ màng màng mở mắt, hắn giống như ở trong mộng vậy, lẩm bẩm gọi "Thanh Âm" sau đó hỏi: "Ngươi trở về sao?"
Sau đó đứng dậy kéo Liễu Nhiễu ôm vào ngực, sau đó từ từ cúi đầu hôn lên môi nàng.
Liễu Nhiễu không kháng cự, thuận theo để mặc Triêu Ca hôn. Người đàn ông nhìn cô gái trong ngực muốn gì được đó, chẳng qua cảm thấy đây chỉ là cảnh xuân trong mộng vậy nên không cố kỵ đưa tay ra kéo quần áo trên người nàng và của mình xuống. Ở trong rừng đào là một trận triền miên vui vẻ.
Giống như lần trước, Triêu Ca sau khi làm xong thì mệt lã nằm trên người Liễu Nhiễu, cong môi cười thõa mãn.
Liễu Nhiễu bị Triêu Ca đè lên, nằm nửa ngày mới từ từ có khí lực. Lần này cũng giống lần trước, nàng đứng dậy nhanh chóng đẩy Triêu Ca ra, mặc quần áo lên cho hai người sau đó không quên thi triển thần chú, phong ấn lại trí nhớ của Triêu Ca
Liễu Nhiễu vội vã làm xong tất cả mới hôt hoảng đứng dậy bỏ một cành đào, biến thành một chiếc áo gấm mềm mại, phủ lên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387947/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.