Đoạn thời gian ấy quả thật rất tốt... Là những năm tháng phóng túng nhất trong cuộc đời hắn.
Ánh mắt Triêu Ca trở nên hoảng hốt, hắn giống như muốn tự ngược bản thân vậy, xách vò rượu rót đầy miệng mình, rượu đắng chát hòa cũng nỗi buồn hóa thành dòng lệ.
Tốc độ hắn nuốt rượu không đuổi kịp tốc độ rượu rót vào miệng cho nên rất nhiều rượu rơi xuống mặt hắn, hắn ngồi dậy. Ho khan không đứt, nước mũi đều bị hắn ho khan mà phun ra,.
Đột nhiên một người toàn thân mang áo trắng xuất hiện trước mặt hắn. Triêu Ca ngẩn người, theo tay áo nhìn lên, hắn nhíu mày một chút, còn chưa ngẩng đầu lên nhìn xem là ai thì đã nghe giọng nói của Liễu Nhiễu thanh đạm truyền đến: "Lau một chút đi."
Triêu Ca cúi thấp đầu, trầm mặc một hồi mới nhận lấy khăn tay. Lau đi nước mắt lẫn nước mũi trên mặt mình, ổn định tâm tình mới ngẩng đầu lên lần nữa, khôi phục hình tượng hoàng thái tử cao cao tại thượng không dính khói bụi trần gian.
Triêu Ca nhìn Liễu Nhiễu, giọng điệu lãnh đạm: "Tại sao ngươi đến đây?"
"Tùy tiện ra ngoài, vô tình đến đây." Liễu Nhiễu cúi thấp đầu, nhỏ giọng trả lời, nàng kéo kéo váy, ngồi xuống cạnh Triêu Ca.
Triêu Ca im lặng.
Giữa hai người là một mảnh yên tĩnh.
Ánh trăng thanh đạm phủ xuống hai con người.
Hồi lâu sau Triêu Ca mới nói: "Cùng ta uống hai ly."
"UỐng rượu tổn hại sức khỏe, hoàng thái tử uống ít đi." Liễu Nhiễu nghiêng đầu nhìn gò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387945/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.