Chương trước
Chương sau
Đoạn thời gian ấy quả thật rất tốt... Là những năm tháng phóng túng nhất trong cuộc đời hắn.

Ánh mắt Triêu Ca trở nên hoảng hốt, hắn giống như muốn tự ngược bản thân vậy, xách vò rượu rót đầy miệng mình, rượu đắng chát hòa cũng nỗi buồn hóa thành dòng lệ.

Tốc độ hắn nuốt rượu không đuổi kịp tốc độ rượu rót vào miệng cho nên rất nhiều rượu rơi xuống mặt hắn, hắn ngồi dậy. Ho khan không đứt, nước mũi đều bị hắn ho khan mà phun ra,.

Đột nhiên một người toàn thân mang áo trắng xuất hiện trước mặt hắn. Triêu Ca ngẩn người, theo tay áo nhìn lên, hắn nhíu mày một chút, còn chưa ngẩng đầu lên nhìn xem là ai thì đã nghe giọng nói của Liễu Nhiễu thanh đạm truyền đến: "Lau một chút đi."

Triêu Ca cúi thấp đầu, trầm mặc một hồi mới nhận lấy khăn tay. Lau đi nước mắt lẫn nước mũi trên mặt mình, ổn định tâm tình mới ngẩng đầu lên lần nữa, khôi phục hình tượng hoàng thái tử cao cao tại thượng không dính khói bụi trần gian.

Triêu Ca nhìn Liễu Nhiễu, giọng điệu lãnh đạm: "Tại sao ngươi đến đây?"

"Tùy tiện ra ngoài, vô tình đến đây." Liễu Nhiễu cúi thấp đầu, nhỏ giọng trả lời, nàng kéo kéo váy, ngồi xuống cạnh Triêu Ca.

Triêu Ca im lặng.

Giữa hai người là một mảnh yên tĩnh.

Ánh trăng thanh đạm phủ xuống hai con người.

Hồi lâu sau Triêu Ca mới nói: "Cùng ta uống hai ly."

"UỐng rượu tổn hại sức khỏe, hoàng thái tử uống ít đi." Liễu Nhiễu nghiêng đầu nhìn gò má Triêu Ca lên tiếng khuyên giải.

Triêu Ca cúi đầu cong môi, không cho là đúng cười một cái rồi tự mình nâng vò rượu ngẩng đầu uống một hơi.

Hắn còn chưa buông vò rượu xuống, Liễu Nhiễu đã đưa tay ra cướp lấy vò rượu trong tay hắn. Hắn sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Liễu Nhiễu. Nàng chỉ cười một tiếng: "KHông phải muốn uống rượu sao? Một người uống không có ý nghĩa! Để ta bồi ngươi!"

Sau hắn Liễu Nhiễu tự nhiên nhận lấy bình rượu ngẩng đầu uống một hơi.

Hai người cứ như vậy lần lượt thay phiên nhau uống. Đến cuối cùng không biết có phải vì đã đè nén quá lâu hay không, Triêu Ca trở nên ôn nhu, không nhịn được mà trút hết bầu tâm sự với cô gái bên cạnh: "Ngươi biết khong? Nàng bây giờ giống như thích Dạ Huyền..."

Nói xong, Triêu Ca lại tức giận uống rượu, đáy mắt tràn đầy đau thương.

Liễu Nhiễu nhìn Triêu Ca như vậy, đáy lòng rất đau xót, nhưng nàng cũng không lên tiếng, chỉ im lặng uống rượu nghe Triêu Ca bày tỏ.

Triêu Ca nói rất nhiều, tất cả đều là chuyện liên quan đến Lâm Hồi Âm, đến cuối cùng, hắn nói: "Ta hối hận vì sinh ra trong gia đình đế vương, ta sinh ra đã có sứ mạnh của mình, không thể vì nữ nhi tình trường mà từ bỏ thiên hạ chúng sanh..."

"Có lúc ta rất hâm mộ loài người, cảm thấy tuổi thọ bọn họ ít chỉ có mấy chục năm, không giống chúng ta, một cuộc sống giống như chẳng có điểm cuối vậy."

"Nếu có thể, ta chỉ hy vọng thoải mái yêu người ình yêu, như vậy vẫn tốt hơn là trải qua cuộc sống chẳng thấy điểm cuối này... Cuộc sống thế này thật thống khổ..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.