Mặc dù nàng không thấy rõ hình ảnh sau lưng nhưng nghe được tiếng thở của Triêu Ca lúc yếu lúc mạnh.
Nàng biết là Triêu Ca muốn tự mình giải quyết.
CŨng không biết rốt cuộc qua bao lâu nàng mới cảm thấy hô hấp sau lưng mình dần dần bình ổn lại, không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm. Sau đó bỗng nghe hô hấp của Triêu Ca lại dồn dập, toàn thân trở nên căng thẳng hơn. Lại qua một hồi lâu, lúc này mới thật sự yên tĩnh.
Trong rừng cây yên tĩnh không chút tiếng động.
Lâm Hồi Âm đưa lưng về phía Triêu Ca loáng thoáng nghe thấy được tiếng hắn chỉnh sửa lại trang phục. Sau đó nghe thấy tiếng bước chân bước đến phía mình.
Lúc này lâm Hồi ÂM mới hít sâu một hơi, quay người lại nhìn Triêu ca đã khôi phúc dáng vẻ điềm đạm lạnh lùng như trước. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, ánh mắt không nóng không lạnh đứng cách nàng chừng ba bước. Nhìn nàng gật đầu một cái, mở miệng nói: "Mới vừa rồi thật xin lỗi."
Lâm Hôi Âm không lên tiếng nhưng có thể mơ hồ đoán được Triêu Ca là bị người ta bỏ thuốc.
Nơi này một chút gió cũng không có, cây cối bất động như pho tượng vậy. Trong không khí mơ hồ còn lưu lại mùi vị Triêu Ca tự giải quyết còn lưu lại.
Lâm Hồi Âm ngửi thấy trên mặt nóng ran. Sau đó quay người nhìn cây cối xanh đen xung quanh, nhìn Triêu Ca chuyển đề tài, lúng túng nói: "Đây là đâu? Tại sao chúng ta lại đến đây?"
"Đây là Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387798/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.