Sau khi kết thúc Lâm Hồi Âm mê man vùi trong ngực hắn, giống như con mèo nhỏ ôn thuận ngủ say. Dạ Huyền cảm thấy thỏa mãn nên càng thoải mái, đưa tay vân vê mái tóc dài của nàng, ôm nàng thật chặt mới khe khẽ áp đầu xuống đầu nàng, nhắm mắt lại ngủ.
....
Khi mặt trời mặt trời vừa ló lên từ hướng đông, bầu trời đen mịch lộ ra một chút sắc hồng. Lâm Hồi Âm cảm thấy choáng váng đưa tay ra xoa đầu mình chỉ là vừa mở mắt ra lại cảm thấy khó chịu, lần nữa nhắm mắt lại.
Nàng cảm thấy đêm qua mình rất mệt mỏi, giống như là làm chuyện gì đó rất lao lực vậy. Xương cốt toàn thân đau nhức, nàng lười biếng giật giật chân nhưng lại cảm thấy giống như có thứ gì đè lại vậy, vốn dĩ không cách nào nhúc nhích.
Lâm Hồi Âm nhắm mắt lại, không chịu từ bỏ lại động chân một chút, nhưng vẫn không thể nào động đậy. Nàng cau mày mang theo mấy phần bất đắc dĩ mở mắt, nhận ra phòng mình chẳng có gì không ổn, trên người cũng không có đá đè sao lại không nhúc nhích được.
Lâm Hồi Âm đưa tay ra sờ hông một cái nhưng lại có cảm giác ấm áp trơn mềm gióng như da thịt người nào đó... Nàng thất kinh vén chăn lên nhìn quả nhiên thấy một cánh tay trắng nõn đang ôm chặt hông mình, mà nàng lại lõa thể, không mảnh vài che thân, trên làn da trắng nõn đầy dấu hôn còn cả dấu răng.
Lâm Hồi Âm tỉnh táo hoàn toàn suýt nữa nảy khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thong-bao-mot-ngan-lan-nu-nhan-nguy-hiem/2387746/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.