Ở Nhị Quốc khi hết tuyết rơi, trên nền đất ướt đẫm như mưa vì những dấu vết tuyết tan.
Xe ngựa lăn bánh đi qua cánh rừng để lại dấu vết và đem theo cả đất của cánh rừng, trước cửa xe ngựa treo một chiếc lồng đèn trắng, một bên còn lại treo một chiếc chuông gió làm từ gỗ và đá, mỗi bước con ngựa đi đều đồng điệu với tiếng leng keng của chuông.
Có một tiểu phu xe chuyên tâm đánh ngựa, bên trong chắc hẳn là nữ nhi nhà quan gia nào rồi, xe ngựa lăn bánh đi đến Vong Quốc, không đi về phía kinh thành mà chệch hướng đi đường khác, đi đến một thung lũng nhỏ nằm giữa hai dãy núi là núi Trà và núi Ngọc, thung lũng nhỏ ở hai dãy núi này chỉ có vài hộ sinh sống nên chẳng có tên riêng gì sất.
Người ta cứ quen gọi là thung lũng Trà Hoài, ở đây có một nhà hai ông cụ và một cháu gái ngốc sống cùng nhau, bọn họ dựng nhà khá là to, chủ yếu là để phơi thuốc và trữ thuốc, vì họ kiếm sống bằng nghề này, sáng sớm sẽ lên núi hái thuốc, trưa hoặc chiều tối lại về, cháu gái ngốc nhà họ cũng sẽ đi cùng để hái thuốc cùng, thỉnh thoảng nàng ta lười thì sẽ ở nhà đi chơi loanh quanh đó.
Xe ngựa kia đi ròng rã mấy ngày cũng đã đến được thung lũng Trà Hoài, dừng trước cổng nhà của hai ông cụ, tiểu phu xe xuống ngựa gõ lên xe ngựa ba tiếng, nhẹ giọng gọi vị tiểu thư trong xe ra.
"Cô nương, chúng ta đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thi-sao/3532470/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.