Chiêu Phong đi giúp Tam Hiệu đánh hai người kia, Đàm Nhu vốn muốn đấu tay đôi với hắn, nhưng Tứ Vương lại cười nói.
"Ngươi biết di nương của ta nói gì trong bức thư không?"
Hắn vừa cười phá lên nàng càng bối rối, trong bức thư đó làm sao mà nàng biết được, nàng lắc đầu nhìn hắn, Tứ Vương cười càng lớn, hắn khinh thường đáp.
"Ngươi tưởng ngươi thông minh ư, độc mà mẫu thân ngươi và di nương của ta trúng chính là độc trong người ngươi đó thực ra không phải do Mạnh Vệ hạ, bà ta chẳng có tội gì cả."
Sau đó tiếng cười của hắn càng dã mãn, nàng nhăn mày nhăn mặt bám chặt hai vai của hắn chất vấn.
"Gì chứ? Ngươi nói gì vậy, ngươi điên rồi."
Tứ Vương lại nói tiếp.
"Ngươi chính là đã giết kẻ giữ chân tướng mọi chuyện, Manh Vệ chẳng làm gì sai ngoại trừ cho phụ thân ngươi cái mũ xanh cả, ngươi đã giết đi con mèo mẹ rồi."
Đàm Nhu càng lúc càng không hiểu, nàng tát vào mặt hắn, nàng quát.
"Nói cho rõ ràng đi."
Hắn nắm chặt tay nàng, vẻ mặt dần quỷ dị, hắn nhìn xuống dưới vực là con suối chảy xiết.
"Ngươi đã giết Nhạc Phi Nhã rồi đúng không, ta chẳng còn gánh nặng nào nữa rồi, dùng ngươi làm đồ cúng tế tiễn ta đi vậy."
Nói xong hắn định bụng kéo nàng xuống, nhưng tiếng hét từ con đường mòn kia lại vang đến, tiếng nói này thật quen thuộc.
" Dừng tay hết cho ta."
Ngũ Nhiên đã trở về, hắn dùng kiếm kề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thi-sao/3487155/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.