Trên đường đi Chiêu Phong đã gặp Mặc Vương và sư nương, nay trời đã sáng, mặt đất ướt đẫm mưa, trên nền đất in rõ dấu chân ngựa.
Sư nương đã nhìn thấy Chiêu Phong, người nhắc Mặc Vương.
"Đó là Chiêu Phong thì phải."
Mặc Vương thấy người cưỡi ngựa tới đùng đùng như gặp cướp, người đưa kiếm lên, Chiêu Phong tới gần đã đi chậm lại.
Hai người ngồi trên ngựa đi ngang với nhau, Chiêu Phong hỏi về Đàm Nhu ngay.
" Hoàng thúc, Đàm Nhu đâu?"
Mặc Vương cười khẩy.
"Lại bỏ trốn đến đây sao."
Chiêu Phong lắc đầu phủ nhận ngay, Khanh Bình cưỡi ngựa đi theo sau đã đáp.
"Nghĩa phụ, hoàng thượng đã cho điện hạ đi đó."
Mặc Vương nhìn Chiêu Phong rồi nhún vai tỏ ra hiểu chuyện rồi, người bĩu môi nói.
" Không phải là vì huynh ấy quá hiểu rồi sao, không cho đi sao mà được."
Sư nương mỉm cười nói với Chiêu Phong.
" Đàm Nhu chắc giờ đã về đến hoàng cung rồi, cả đêm đi không nghỉ chút nào mà."
Chiêu Phong để ý đứa trẻ được quấn chặt trên người sư nương, chàng nhìn nó mới hiểu sao Mặc Vương và Ngọc Nhiên lại đi ngựa chậm rì như vậy.
" Hoàng thẩm, đứa trẻ này từ đâu ra vậy?"
Sư nương cười trừ.
" Đàm Nhu đã bế nó ra đó."
Chiêu Phong còn đang không hiểu thì Mặc Vương đã xen vào.
" Có người dúi vào tay Đàm Nhu, muốn Đàm Nhu chăm sóc nó, nhưng Đàm Nhu sốt ruột muốn đi nhanh nên nàng ấy đã chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thi-sao/3486301/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.