Khanh Bình vừa gói đồ vừa thắc mắc.
"Sao vậy, huynh ấy không muốn ở lại sao?"
Hàn Nhi nhún vai.
"Ta không biết, từ khi được ta cứu, hắn nói chuyện với ta chẳng được mấy câu, cả ngày lầm lì, ta bảo gì là làm nấy, không biết có ưa ta không."
Khanh Bình cười trừ.
"Lạ nhỉ, thấy huynh ấy đâu phải là người ít nói đâu, người như này thì chắc chắn mở miệng ra, huynh ở trên đồi đào còn nghe thấy."
Hàn Nhi chán nản, thái độ của Tiêu Bạch Đường với hai muội muội kết nghĩa thì rất niềm nở, nói rất nhiều chuyện, còn với huynh ấy thì mấy ngày cũng chỉ có mấy câu.
" Với Đàm Nhu, ta thấy hắn nói nhiều lắm, Tuệ Liên cũng vậy, mặt lúc nào cũng cười cũng vui, chỉ với ta là khác, chắc có lẽ hắn đang đề phòng ta, nghi ngờ ta là kẻ
xลิน."
Cả hai đều nhìn Tiêu Bạch Đường ở đối diện xa xa kia với ánh mắt phán xét, sao trên đời lại có người phân biệt đối xử như vậy.
Khanh Bình cười an ủi.
" Chắc huynh ấy chưa quen nên ít nói thôi."
Đàm Nhu phi ngựa như bay, nàng luôn luôn dẫn ngựa đi trước, sư phụ và sư nương phải nán lại vài chỗ để cho đứa trẻ ăn, trên đường đi không gặp đoàn người tị nạn nào, đứa trẻ chỉ có thể uống nước đường tạm, mỗi lần nghỉ ngơi đều phải nán lại rất lâu, đợi chờ đứa trẻ ngừng khóc mới dám đi tiếp, đoán chừng đến tối Đàm Nhu đã đến được kinh thành, Mặc Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-thi-sao/3486293/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.