Edit: Muỗi Vove Diệp Lạc theo sát phía sau Tử Ảnh, tránh được các thị vệ canh giữ Di Hương cung, đi tới một nơi tương đối vắng vẻ. Thân hình Tử Ảnh ngừng lại, hắn quay đầu hướng Diệp Lạc mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng mở cửa sổ, phi thân vào. Diệp Lạc hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn theo hắn vào trong, khi nàng bước vào, chỉ thấy đây là một gian nhã phòng không người, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến thanh âm của Tử Ảnh, nàng ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy Tử Ảnh đã nhảy lên đứng trên một thanh xà ngang, ngồi ngay ngắn nhìn nàng. Đâm lao thì phải theo lao, Diệp Lạc cắn răng, không có nửa điểm chần chừ, nhảy lên. Ở trong nhã phòng, tuy rằng không nhìn thấy được bên ngoài, nhưng là, xà ngang bên trên lại thông với hành lang, phi thân lên xà ngang, Diệp Lạc quan sát động tĩnh bên ngoài. Chỉ thấy trong hành lang một mảnh đèn đuốc sáng trưng, lại không có một bóng người, nhìn thấy không gian yên ắng như thế, trong lòng Diệp Lạc hơi trầm xuống, một cỗ lo lắng bất an chậm rãi bao phủ. Tử Ảnh như có suy nghĩ gì liếc mắt nhìn Diệp Lạc, lấy tay khẽ đụng vào tay nàng, ý bảo nàng đuổi kịp, sau đó liền lặng yên không một tiếng động nhảy qua một cái xà ngang khác. Diệp Lạc cắn mội, cũng mặt không thay đổi đuổi theo. Vị trí này so với vừa rồi khá hơn nhiều, toàn bộ tình hình trong hành lang, đều có thể thu vào trong tầm mắt. Mà Diệp Lạc, hai mắt nàng gắt gao dừng lại ở một góc phòng, hai người đang dây dưa cùng một chỗ. Một màn ôm nhau của hai người kia thật chói mắt, nàng thậm chí có thể nghe rõ ràng cái kia ồ ồ thở dốc, còn có một nữ nhân xinh đẹp yêu kiều. Nhìn mọi thứ hết thảy, sắc mặt Diệp Lạc nhất thời trở nên tái nhợt, đây là người nàng yêu sao? Nam nhân này buổi sáng ở trong Tư Lạc viện còn luôn mở miệng nói yêu nàng, bây giờ lại đang ôm một nữ nhân khác. Nhìn thân hình cao lớn cùng thân ảnh màu đỏ gắt gao quấn quanh một chỗ, tim Diệp Lạc giống như bị người ta dùng dao khoét đi một lỗ, đau đớn kịch liệt làm nàng nháy mắt lệ rơi đầy mặt. Nhìn nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống trên khuôn mặt Diệp Lạc, trong lòng Tử Ảnh hiện lên một tia không đành lòng, hắn vươn tay, do dự một chút, rốt cuộc nhẹ nhàng kéo Diệp Lạc vào lòng, lấy tay dịu dàng vì nàng lau đi nước mắt trên mặt, sau đó đè thấp thanh âm, ở bên tai nàng ôn nhu nói: -”Lạc nhi, đừng khóc…” Diệp Lạc hai mắt nhắm lại, đem mặt dán chặt vào lồng ngực Tử Ảnh, nước mắt trên mặt giống như hạt châu đứt tuyến, không ngừng mà chảy xuống, nàng cắn chặt lấy môi, không để ình khóc thành tiếng, lòng của nàng nháy mắt như từ từ chìm xuống vực sâu, chìm xuống. Tử Ảnh nhìn hai người trong hành lang không ngừng dây dưa cùng một chỗ, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười không dễ nhìn thấy, nhìn đến hai người ôm nhau hướng phòng ngủ đi đến, trên mặt hắn ý cười càng thêm đậm. //Tử Ảnh ca thừa nước đục thả câu quá, ta không thích điều này// Hai tay Diệp Lạc gắt gao siết chặt, sắc mặt nàng ngày càng trở nên tái nhợt, đôi mắt sáng bị nước mắt chảy qua giờ phút này hiện lên một tia quyết tuyệt quang mang, nàng từ trong lòng Tử Ảnh ngẩng đầu, hướng về hai người đang ôm nhau, chỗ sâu nhất từ đáy lòng phát ra thanh âm dứt khoát: Tử Dạ, từ nay về sau, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt! Tử Dạ mơ mơ màng màng đi theo Hương Linh công chúa vào phòng ngủ, bỗng nhiên một đạo thanh âm bi thương xuyên qua đầu hắn, làm hắn run lên bần bật, cước bộ nháy mắt ngừng lại. Hương Linh công chúa thấy Tử Dạ đột nhiên dừng bước, trong lòng không khỏi cả kinh, nàng nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phía Tử Dạ, lại nhìn thấy Tử Dạ vẻ mặt nghi ngờ đứng yên không nhúc nhích, giống nhưng đang lắng nghe cái gì. Vẻ mặt Tử Dạ như thế, làm trong lòng nàng từng trận bất an, nàng cố nặn ra một nụ cười, giữ chặt cánh tay Tử Dạ, dùng thanh âm mê hoặc nói: -”Dạ ca, đã muộn lắm rồi, chúng ta mau mau vào ngủ…” Tử Dạ, từ nay về sau, ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt! Ân đoạn nghĩa tuyệt! Thanh âm thê lương không ngừng quấn quanh đầu hắn. Là ai? Giọng nói của Lạc nhi, rõ ràng hiện lên trong đầu hắn, một cỗ mãnh liệt đau lòng, theo chỗ sâu trong nội tâm hắn lặng lẽ trào ra, thần trí vốn đang mơ hồ, nháy mắt thanh tỉnh lại, hắn mạnh tay đẩy Hương Linh công chúa ra, lớn tiếng kêu lên: -”Lạc nhi!” Nhưng mà, trả lời hắn, chỉ là tiếng vang trong một hành lang trống rỗng, giai nhân sớm đã đi xa. Diệp Lạc đã rời khỏi Di Hương cung, đột nhiên xa xa truyền đến tiếng gọi, cước bộ của nàng có chút dừng lại, dừng lại, nhưng là, chung quanh vẫn hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào. Khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười thê lương, là ảo giác của nàng sao? Biết rõ hắn hiện tại ở cùng nữ nhân khác, hắn làm sao có thể gọi nàng? Một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, Diệp Lạc nhìn thoáng qua Tử Ảnh đứng bên cạnh, cắn cắn môi, nghẹn ngào nói: -”Dẫn ta đi, mang ta…lúc này rời đi thôi!” //Ta không thích thế này tí nào, cảm giác Lạc tỷ dễ dãi, tùy ý dựa dẫm vào bất kỳ người đàn ông nào bên cạnh, hơn nữa, thế này chẳng phải là cho ngươi ta hy vọng hay sao?// Tử Ảnh hơi sững sờ, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, hắn kích động nắm lấy hai vai Diệp Lạc, run giọng hỏi: -”Lạc…Diệp Lạc cô nương, thật sự sao?” Diệp Lạc mặt không thay đổi gật gật đầu, đôi mắt ẩn sâu trong bóng đêm hiện lên một tia dứt khoát, giọt nước mắt bên mắt lấp loáng ánh sáng. Tử Dạ thần trí dần thanh tỉnh, hai mắt hắn mờ mịt nhìn hành lang trống rỗng, hàng lông mày gắt gao nhíu chặt, hắn vừa rồi dường nhi nghe thấy giọng nói của Lạc nhi, là nàng sao? Nghĩ đến thanh âm lạnh lùng của nàng, tâm Tử Dạ không khỏi trầm xuống! Hắn không để ý đến Hương Linh công chúa đang đứng bên cạnh, bước nhanh ra ngoài. Hương Linh công chúa không thể tin được nhìn bóng lưng Tử Dạ, hắn rõ ràng trúng mê huyễn dược, làm sao có thể hội tỉnh lại? Hắn hiện tại muốn rời khỏi sao? Không, hắn không thể cứ như như thế rời đi? Nàng không cho phép, tuyệt đối không cho phép! Hương Linh công chúa bước nhanh lên mấy bước, từ sau lưng ôm lấy thắt lưng Tử Dạ, cầu khẩn nói: -”Dạ ca, đừng đi, lưu lại với ta, được không?” Thanh tỉnh Edit: Muỗi Vove Thân thể Tử Dạ nháy mắt cứng lại, hắn mặt không thay đổi đẩy Hương Linh công chúa ra, trầm giọng nói: -”Hương Linh công chúa, tỉnh tự trọng!” Nói xong, Tử Dạ liền xoay người muốn đi, nhưng không ngờ, ống tay áo bị Hương Linh công chúa nắm chặt, chỉ thấy trên khuôn mặt diễm lệ của Hương Linh công chúa đã không còn sự tự nhiên thong dong ngày xưa, hai tay nàng nắm chặt ống tay áo của Tử Dạ, hờn tủi nói: -”Dạ ca, tại sao huynh đối xử với ta tuyệt tình như thế? Chăng lẽ, lấy thân phận của ta còn không xứng với huynh sao? Ta đường đường là công chúa một nước, lẽ nào, huynh không thể đối xử tốt với ta hơn một chút? Vì sao nhất định phải đối với ta lãnh đạm như thế?” Tử Dạ sắc mặt âm trầm, hắn nhìn vẻ mặt ai oán của Hương Linh công chúa, trong mắt không có nữa diểm dao động, hiện tại hắn đã tỉnh táo, hắn rất rõ ràng, vừa rồi chính mình trúng phải mê huyễn dược của Hương Linh công chúa, nếu không phải trong đầu đột nhiên vang lên tiếng của Lạc nhi, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì! Nghĩ đến đây, Tử Dạ lòng nóng như lửa đốt, hắn hận không thể ngay lập tức rời khỏi Di Hương cung đi gặp Diệp Lạc, nhưng là, Hương Linh công chúa dù sao cũng là Sở quốc công chúa, mặc dù đối với nàng cực kỳ chán ghét, biết rõ bị nàng rắp tâm gài bẫy, nhưng cũng thể động vào nàng, bởi vì, hiện tại Tây Lương quốc rơi vào nội loạn, chiến loạn còn chưa bình định được, hắn chưa vội đắc tội với Sở quốc, nếu không, nếu như Sở quốc muốn trở mặt, hắn sẽ lâm vào tuyệt cảnh! Cho nên, hắn tuy rằng hiện tại lòng nóng như lửa đốt, muốn nhanh chóng rời đi, nhưng cũng không thể không vì đại cục mà suy nghĩ, trước, trấn an Hương Linh công chúa. Nghĩ đến đây, hắn nhẹ nhàng rút khỏi tay Hương Linh công chúa, từ tốn nói: -”Hương Linh công chúa, nếu đã mệt mỏi, vẫn là sớm một chút nghỉ tạm đi thôi!” Hương Linh công chúa vốn tâm cơ thâm trầm, nàng nơi nào không rõ điểm này? Nàng sở dĩ dám lớn mật đối Tử Dạ hạ mê huyễn dược, nguyên nhân chính là hiện tại Tây Lương quốc cần Sở quốc tương trợ, bình định chiến loạn, hơn nữa nàng có thể khẳng định, cho dù có bị Tử Dạ phát hiện, hắn cũng không dám xuống tay với nàng. Chỉ là nàng trăm triệu không ngờ, mắt thấy kế hoạch sắp thành công, Tử Dạ đột nhiên thanh tỉnh lại, khiến nàng không sao hiểu nổi, đối với lần này, trong lòng nàng thật không cam lòng. Sở quốc bí mật điều chế mê huyễn dược không phải chuyện đùa, người trúng dược, cho dù công lực có mạnh, định lực có vững như thế nào, cũng khó tránh khỏi bị mê dược khống chế, muốn từ ảo ảnh tỉnh lại, trừ khi là người có nội công thâm hậu vô cùng, dùng phương pháp thiên lý truyền âm, đem người lâm vào ảo giác thức tỉnh! Mà người có thể lĩnh hội được thiên lý truyền âm, tất nhiên phải là thế ngoại cao nhân, người như vậy trên giang hồ có được mấy người? Vừa rồi Tử Dạ đột nhiên tỉnh lại, trong miệng kêu tên chính phi kia, chẳng lẽ là nàng ta đến sao? Bất quá, Hương Linh công chúa rất nhanh liền phủ định suy đoán trong đầu, bởi vì, điều ấy căn bản không có khả năng, nàng đã phái rất nhiều ám vệ rải quanh Di Hương cung, lại dụng kế đưa những người hầu hạ bên cạnh Tử Dạ ra ngoài Di Hương cung, thủ vệ nghiêm ngặt như thế, một con ruồi cũng khó lọt huống chi là, ả đàn bà kia thoạt nhìn tay trói gà không chặt, như thế nào có thể không tiếng động đột nhập vào Di Hương cung! Xem ra, Tử Dạ đột nhiên thanh tỉnh, chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, căn bản không có người nào đụng tay vào. Nghĩ một hồi khổ tâm bố trí, bị Tử Dạ đột nhiên tỉnh lại, làm cho thất bại, nàng như thế nào cam tâm? Còn có, điều làm nàng không thể chịu được là, nếu bây giờ để hắn rời đi, hắn nhất định sẽ đi tìm tiện nhân kia, nàng làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này? Cho nên, vô luận như thế nào, hôm nay nàng tuyệt đối không để cho Tử Dạ rời khỏi Di Hương cung! Nghĩ đến đây, Hương Linh công chúa liều lĩnh, bổ nhào vào trên người Tử Dạ, gắt gao ôm lấy hắn, bầu vú căng tròn dán chặt trên người hắn, dùng thanh âm điềm đạm đáng yêu nói: -”Dạ ca, Hương Linh biết huynh không thích Hương Linh, nhưng là, trước khi Hương Linh trở về nước, huynh không thể lưu lại nơi này một đêm sao? Chẳng lẽ, Hương Linh khiến huynh chán ghét như vậy sao?” Mê huyễn dược vốn chứa thành phần xuân dược, Tử Dạ tuy rằng đã thanh tỉnh vẫn bị mê hoặc, trong thân thể xuân dược vẫn chưa được giải trừ, hiện tại bị Hương Linh công chúa ôm ấp, một cỗ dục hỏa mãnh liệt, nháy mắt bùng lên, tay hắn đặt trên vai Hương Linh công chúa, lý trí muốn đầy nàng ta ra, lại nhìn thấy da thịt trắng muốt ẩn hiện dưới lớp áo mỏng manh làm hắn thiếu chút nữa không khống chế được bắt đầu vuốt ve. Nhưng là, rất nhanh, hắn liền cưỡng chế dục hỏa trong lòng, dứt khoát đem Hương Linh công chúa đẩy ra, sau đó cũng không quay đầu xoay người rời đi. //Hú hồn, ta cứ tưởng Dạ ca xong rồi. Híc. Tổn thọ 10 năm mà// Hương Linh công chúa không ngờ bị Tử Dạ không lưu tình đẩy ngã trên mặt đất, nàng nhìn theo bóng lưng hắn biến mất sau hành lang, lại không kịp ngăn cản, nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hương Linh công chúa từ trên đất bò dậy, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì phẫn nộ mà trở nên cực kỳ đáng sợ, nàng tức giận đem đồ ăn trên bàn hất xuống nền, chỉ nghe rầm một tiếng, trên bàn vốn bày đầy thức ăn, nháy mắt toàn bộ chỉ còn là một đống hỗn độn, đồ ăn cùng những mảnh sứ vỡ nằm la liệt trên sàn nhà. Cung nhân ở ngoài nghe thấy tiếng động, vội chạy vào trong phòng, khi thấy đại sảnh một mảnh hỗn độn, mà Hương Linh công chúa quần áo không ngay ngắn đứng ở đó, không khỏi cảm thấy sợ hãi. Hương Linh công chúa cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người, nàng chỉ lạnh lùng quét ánh mắt qua đám cung nhân, sau đó xoay người hướng phòng ngủ đi vào. Tử Dạ vừa rời khỏi Di Hương cung, đột nhiên nghe một tiếng động lớn, khóe miệng hắn lộ ra một chút cười lạnh, đẩy nhanh cước bộ hướng về Dạ Vân điện. Khoảng cách với Dạ Vân điện càng ngày càng gần, nhìn ngọn đèn thấp thoáng phía xa, còn có một mảnh yên tĩnh, không hiểu vì sao, trong lòng Tử Dạ xẹt qua một tia bất an! //Hai người mới đoàn viên không bao lâu mà đã xảy ra biến cố rồi. Thật tình Phi Phi cũng giống dì ghẻ phết//
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]