Buổi tối, trong quán trọ Triệu Dạ Thành bước vào phòng vô tình nhìn thấy Lạc Tuyết Y đang cởi y phục thì tròn mắt, nàng nghe tiếng có người bước vào liền khoác áo quay người lại, thấy chàng đôi mày của nàng ngay lập tức cau lại:
"Sao ngươi vào đây mà không gõ cửa?"
"Làm gì mà nàng căng thẳng thế? Dù sao ta và nàng cũng là phu thê cho dù ta có thấy hết cũng chẳng sao cả." Triệu Dạ Thành cau môi mỉm cười có chút trêu nàng.
"Đó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi thực chất ta và ngươi vẫn chưa có động phòng vẫn chưa có gì cả."
"Nếu như nàng muốn bây giờ chúng ta có thể động phòng." Lời nói nửa thật nửa giả của chàng cất lên đôi mắt vẫn nhìn nàng chăm chăm.
Lạc Tuyết Y cười như không, bẻ khớp tay đáp lại:
"Nếu ngươi không muốn chết thì ngươi cứ thử xem. Ngươi nên nhớ là ngươi đang bị thương ngươi không phải là đối thủ của ta."
"Ta không đánh chết ngươi cũng khiến ngươi tàn phế cả đời đấy cùng lắm là ta ở Hoa Linh Sơn có sư phụ bảo vệ cho ta ta còn sợ gì nữa chứ?"
"Ta chỉ giỡn chút thôi." Triệu Dạ Thành bật cười nhẹ một tiếng.
Triệu Dạ Thành ngồi xuống giường miệng vẫn cười mỉm, nhẹ nhàng hỏi nàng:
"Tuyết Y! Ta muốn hỏi nàng một chuyện ta hãy trả lời thật lòng cho ta biết nàng đã động lòng với ta rồi đúng không?"
"Ngươi...ngươi đang nói cái gì vậy? Ta...ta làm sao có thể động lòng với ngươi được chứ? Ngươi đúng là quá ảo tưởng rồi đó." Lạc Tuyết Y ấp úng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-than-bi-cua-thai-tu-mau-lanh/1819355/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.