Buổi tối, Lạc Tuyết Y quay trở về phòng của mình chuẩn bị đi ngủ thì Triệu Dạ Thành bước vào, nàng nhíu chặt mày nheo mắt hỏi:
"Tại sao ngươi lại vào đây? Đây là phòng của ta mà?"
Triệu Dạ Thành không nhanh không chậm đáp:
"Ta biết đây là phòng cô ta và cô là phu thê với nhau nên phòng của cô cũng là phòng của ta ta vào đây ngủ là chuyện bình thường thôi có gì mà phải ngạc nhiên chứ?"
"Ngươi....Ngươi muốn ngủ cũng được nhưng chỗ ngươi ngủ không phải là ở trên giường mà là ở dưới đất." Lạc Tuyết Y mím môi, hậm hực nói.
Chàng không muốn cãi nhau với nàng liền cố gắng nhịn chấp nhận ngủ dưới đất. Triệu Dạ Thành đợi đến khi nàng ngủ say, chàng lấy ra một cái khăn mỏng che nửa gương mặt của nàng, chàng nhếch môi mỉm cười tà mị:
"Quả nhiên là nàng."
"Ngươi đang làm cái gì vậy?" Lạc Tuyết Y mở trừng mắt ra nhìn chàng quát lớn.
Triệu Dạ Thành đứng thẳng người lại, nhún vai đáp:
"Ta có làm gì đâu chứ? Cô võ công cao cường như thế ta làm sao có thể làm gì cô được? Với lại cô dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ta ta không thể lấy oán báo ơn được."
Lạc Tuyết Y nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi chàng:
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Triệu Dạ Thành cau môi cười lấy trong áo ra một cây trâm bằng ngọc giơ lên:
"Cô thừa biết là ta đang nói gì? Thật sự không ngờ người mà ta luôn tìm kiếm lại là đại hoàng tử phi của ta."
Nàng giật cây trâm lại nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-than-bi-cua-thai-tu-mau-lanh/1819337/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.