Không biết sức lực từ đâu đến, ta nhấc váy chạy một mạch về phía tiền viện.
“Điện hạ, khóa cửa bị hỏng rồi, cổng lớn bị khóa sắt không vào được.”
Ta chợt nhớ ra, chính mình đã ra lệnh bịt kín lỗ khóa. Nhìn cái đôn gỗ bên tường, ta định dùng nó để trèo qua, thì thấy Bùi Cảnh đang gác một chân lên tường, nhìn xuống ta từ trên cao.
“Ta, ta... Ta thật sự không yên tâm về nàng.”
Ta ngẩng đầu lên nhìn Bùi Cảnh, giơ hai tay ra, cười rạng rỡ: “Điện hạ nhảy xuống đi, thần thiếp sẽ đỡ ngài.”
Nhìn khuôn mặt đen sì của Bùi Cảnh, ta không nhịn được mà cười phá lên cùng mọi người. Đêm nay cuối cùng cũng yên ổn.
Ngoại viện của Đông Cung bị cháy rụi, ta không khỏi tặc lưỡi, không biết phải tốn bao nhiêu bạc để sửa chữa đây.
Bùi Cảnh với vẻ mặt bí ẩn nói rằng cứ từ từ mà sửa Đông Cung, nhờ ta mà Hoàng thượng đã hạ chỉ cho Bùi Cảnh kế vị, Hoàng thượng sẽ lui về làm Thái thượng hoàng, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Ta kinh ngạc, “Ta chẳng làm gì cả mà?”
Bùi Cảnh thở dài một hơi, "Nếu không phải đêm qua Kỷ Lễ và biểu ca của nàng dẫn người đến kịp thời, thì mẫu hậu của ta có lẽ đã bị Tam hoàng tử bắt giữ để uy h.i.ế.p ta rồi."
Ta vẫn còn mơ hồ, điều đó có liên quan gì đến việc Hoàng thượng nhường ngôi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-so-chec/3625416/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.