Bùi Cảnh cười khẽ, “Chuyện đó chắc là do lỗi của ta, ta đã đem con thạch sùng nàng tặng ta đặt lên giường của phụ hoàng.”
Trời đất ơi, “Hoàng thượng sẽ không vì chuyện này mà g.i.ế.c ta luôn chứ?”
Bùi Cảnh cười lớn, xoay người vùi đầu vào cổ ta, thì thầm không rõ, “Gả cho ta làm nàng chịu ủy khuất rồi.”
***
Mấy ngày liền, Bùi Cảnh ở lại Đông Cung dưỡng bệnh, bên ngoài vẫn tuyên bố Thái tử chưa tỉnh, đang nguy kịch.
Ta ngồi bên cạnh Bùi Cảnh, lật cuốn du ký, không nhịn được mà nói: “Phụ hoàng của ngài cũng thật nhẫn tâm, bao ngày rồi mà chẳng sai ai đến hỏi han gì.”
“Cha ta đã viết mấy bức thư hỏi thăm ngài rồi đó?”
Bùi Cảnh với gương mặt tái nhợt dựa vào vai ta một cách đáng thương, “Mong nhạc phụ xót thương.”
Ta tặc lưỡi lắc đầu, cha ta cũng mong ngài xót thương đừng c.h.ặ.t đ.ầ.u ông ấy đấy.
“Tri Tri, nàng có biết không?”
Bùi Cảnh chưa nói hết câu thì nội thị Cầm, người hầu bên cạnh Hoàng hậu, vội vã vào điện, nói gì đó bên tai Bùi Cảnh.
Ta thấy Bùi Cảnh nhíu chặt mày, tim ta lại bắt đầu đập liên hồi.
“Phụ hoàng lâm bệnh nặng, ta phải vào cung một chuyến.” Bùi Cảnh thì thầm vào tai ta: “Mẫu hậu đã ra tay, nàng ở lại Đông Cung, sẽ có người bảo vệ nàng.”
Chuyện cơ mật thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-so-chec/3625415/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.