Tịch Hoa vừa thấy Bạch Trường bước vào liền vui mừng đứng dậy bước lại gần cười quyến rũ với hắn. Bốn mắt nhìn nhau nàng sóng mắt lưu chuyển lóng lánh ẩn chứa tình, chàng mơ hồ mông lung nửa như nhận thức người trước mặt nửa như không quen!
- Trường ca ca, Hoa Nhi tới thăm chàng!
- Nàng tên Hoa Nhi?
Âm điệu trong giọng nói của chàng mềm nhẹ ôn nhu hẳn lên, thanh âm này chàng chưa quên. Trong não bỗng chốc hiện lên hình ảnh một nữ tử cầm tay chàng khóc lóc thảm thiết, nàng nức nở gọi “ Trường ca ca” gương mặt của ký ức đó chính xác là cô gái này.
- Chàng… quên Hoa Nhi, chàng quên ta?
Tịch Hoa bày ra bộ mặt sững sờ môi hồng lắp bắp, mắt tròn mở to thoáng chốc lệ tràn mi, dung nhan bi thương đau khổ vạn phần. Bạch Trường thấy nàng đau lòng như thế tâm thoáng động, cô nương chàng yêu và quên mất hẳn là nữ tử này đi!
- Nàng đừng khóc!
Mỹ nhân khóc sụt sùi dáng điệu mỏng manh dễ vỡ thế kia người nhìn vào không thương cảm hẳn là thiếu mất trái tim rồi. Bạch Trường mỉm cười cất giọng ngọt ngào dỗ dành, nam nhân tốt chẳng trọc mỹ nữ sầu não rơi lệ.
- Hoa Nhi, khóc sẽ làm mắt nàng đỏ lên sẽ rất khó coi!
- Ta…hức… không… khóc!
Tịch Hoa rút khăn tay lau lệ lòng thoáng ảo não, nàng chảy nước mắt nãy giờ hắn ngoại trừ nói vài câu an ủi không làm gì thêm. Tình huống như thế này hắn phải lau nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-rac-roi/2424693/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.