Tiết trời có xuân hạ thu đông, lòng người có ái có hận có nhớ tất sẽ có quên, Bạch Trường sau khi tỉnh lại hoàn toàn quên sạch Như Ý. Ký ức xưa, dung nhan yêu kiều, giọng nói tiếng cười, thề nguyền ước hẹn tất cả mọi thứ liên quan đến nàng giống như nước chảy về xuôi, toàn bộ rơi vào lãng quên như chưa bao giờ xuất hiện.
Vương Bạch Trường, đương triều thái tử Đại Nam Quốc nam nhân si tình thiên hạ biết danh, hình tượng này bỗng chốc sụp đổ tan tành. Dân tình ca thán rằng “giang sơn dễ đổi bản tính khó dời” phong lưu vẫn hoàn lại là phong lưu. Năm xưa chàng đào hoa lãng tử cấp độ một thì bây giờ chàng trác táng ăn chơi cấp độ mười.
Như Ý ư? Nàng là ai chàng không biết, chàng cũng chẳng để tâm, thân tín bên cạnh ngỡ ngàng kinh động tưởng bản thân mắt hoa tai điếc đầu óc có vấn đề nên lầm lẫn mọi sự. Họ tỉ tê nhắc lại cho chàng, cô nương ấy là ai, chàng đã yêu đã si tình nàng như thế nào… Chàng lơ đãng chẳng thèm nghe hoặc giả nếu hôm nay nghe qua sáng mai tỉnh dậy liền quên mất. Chàng giống như bị nguyền rủa, trí nhớ như bị thui chột không thể tiếp nạp nổi một chi tiết dù là nhỏ xíu liên quan đến cái tên Như Ý.
Minh Mẫn hai vị huynh đệ nhún vai thở dài, họ đã tận lực hết sức hết lòng lải nhải mãi khan hết cổ họng, nước miếng văng ra chứa đầy mấy thau nước rồi cũng nên … Như Ý cô nương chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-rac-roi/2424691/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.